Đã qua rất nhiều ngày rồi, mà tên đại ma đầu kia vẫn chưa thèm trở về, chẳng lẽ Diệt Thiên muốn đợi đến khi Hiền Môn thịnh yến bắt đầu mới mò về chắc, vậy đại ma đầu kia tực sự không sợ mình chạy mất sao?
Ánh trăng ngoài cửa sổ trong trẻo mà sáng sủa, một vòng tròn treo lơ lửng phía chân trời, chiếu sáng khắp nơi nơi, bầu trời không một bóng mây, thỉnh thoảng lại có từng cơn gió đêm khẽ khàng lướt qua, tiếng lá cây đong đưa xào xạc trong viện tử tràn đầy ánh trăng, in bóng loang lổ trên mặt đất.
Vầng trán đọng một chút sầu tư, Lâm Cửu đứng bên khung cửa sổ vươn tay khép hai cánh cửa lại.
Trong phòng, dưới ánh nến.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, y đã thích ứng với thế giới không có cuộc sống về đêm này, nhất là từ lúc trên Vọng Nguyệt Sơn xuống, rất hiếm khi Lâm Cửu có cảm giác buồn chán, trong lòng y hiểu rõ, phần lớn thời gian là bởi vì bên cạnh y luôn có một người, có Diệt Thiên ở đây, cũng có thể quên đi thời gian.
Con người có đôi khi ngốc nghếch vậy đấy, dù một câu cũng không nói, nhưng chỉ cần nhìn thấy người mình yêu, thì có thể ngẩn ngơ nhìn cả một ngày một đêm cũng không chán.
Vỗ trán, Lâm Cửu cảm thấy mình có chút “chuối”, nếu cứ tiếp tục như vậy y không biến thành ngốc không được, cũng không thể để Diệt Thiên biết những ý nghĩ trong lòng này của y, yêu trước thua trước, thua đến rối tinh rối mù, nếu bị Diệt Thiên biết, thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848268/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.