Chương trước
Chương sau
Trên trời dưới đất, ai có thể phán quyết vận mệnh của hắn?
Dựa vào cái gì, những người đó có tư cách định tội hắn?
Ha ha ha ha….nực cười, cực kỳ nực cười! Chỉ bằng mấy người trước mắt, lẽ nào đã nghĩ có thể đánh hắn vào địa ngục phong ấn lại hay sao? Hắn sẽ làm cho những tên này hiểu rõ, ngày trước hắn tha cho bọn họ chẳng qua là do nể mặt Chí Thiện, mà giờ phút này, nếu những người kia còn không thức thời, hắn cũng sẽ thành toàn cho nguyện vọng chuyển thế của mấy đoá liên hoa đó.
Nhưng mà, U Minh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày- một thanh kiếm từ phía sau lưng đâm xuyên ngực trái của mình, hàn kiếm băng lãnh không dính một giọt máu, mang theo cảm giác lành lạnh đặc biệt xuyên qua trái tim hắn, phần khí tức quen thuộc đó nháy mắt tràn ngập khoang ngực.
Cúi đầu, thấy mũi hàn kiếm từ ngực trái lộ ra, trong đầu U Minh hiện ra hình ảnh năm đó lúc chỉ có hắn và y, hắn đã từng dưới tàng cây tấu cầm khúc, mà một nam tử bạch y phiên phiên lại nhanh nhẹn múa kiếm bên bờ hồ, thanh kiếm đó, giờ lại ngay dưới tầm mắt hắn.
“Tại sao…” Không thể ức chế khẽ run run, trong thanh âm trầm thấp như ẩn dấu một cơn bão điên cuồng, thổi tan tất cả thành mảnh nhỏ.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy hàn kiếm đâm xuyên trái tim hắn, mũi kiếm sắc bén cứa vào lòng bàn tay, máu tươi màu đen từng giọt từng giọt rơi xuống như độc tố thấm vào hàn kiếm trắng noãn hoàn mĩ, hàn nhiễm không dính dơ bẩn cùng máu tươi, lúc này bị máu của ma đầu thấm đẫm, lộ ra màu đen doạ người.
“Xin lỗi ——” Thanh âm khàn khàn mang theo áy náy vang lên từ phía sau, trong nháy mắt, mũi kiếm rút ra, một đôi tay đã từng ôm hắn vô số lần lại một lần nữa ôm hắn, chỉ là lúc này đây, thứ mang đến không phải là ấm áp và vui cười, mà là phản bội và thương tổn tàn nhẫn.
“Ha —— ha ha ——” Tiếng cười gằn liên tiếp không thể ức chế để mặc máu chảy từ miệng ra, trái tim nơi ngực trái sớm đã khô máu, bị mũi kiếm hàn lãnh sắc bén cắt nát, phiến phiến như tàn hoa rơi xuống, rơi vào thiên địa, cũng không biết tản tới nơi nào.
Chí Thiện, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?
….
….
“Ngô ——” Mở choàng mắt, tay trái túm lấy ngực mơ hồ phát đau, ma đầu đang nhắm mắt tĩnh toạ cúi gập người thở hổn hển, một giọt mồ hôi dọc theo vầng trán tái nhợt của hắn chảy xuôi xuống, rơi trên mặt đất như máu tươi bắn ra.
Lại một lần, lại một lần hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó.
Đã qua một nghìn năm rồi, vì sao hắn vẫn không thể nào quên được chuyện xảy ra ngày đó, vì sao hắn không thể quên tình yêu với một người nam nhân, rõ ràng nam nhân đã từng thương tổn hắn vô cùng đó chính là Chí Thiện, rõ ràng nam nhân đã từng phản bội hắn chính là Chí Thiện, rõ ràng chuyển thế kiếp này của Chí Thiện chính là Lâm Cửu.
Rõ ràng…rõ ràng Lâm Cửu đã bị nhốt cách gian phòng của hắn không xa.
Dù là chuyển thế, quên mất kí ức kiếp trước, Lâm Cửu cũng vẫn là Chí Thiện, tính cách như vậy, khí tức và cảm giác như vậy, cho dù trải qua nghìn vạn năm hắn cũng sẽ không chút nào quên.
Kiếp trước ngươi thương ta hại ta phản bội ta, nhẫn tâm đánh ta vào địa ngục phong ấn, kiếp này vì sao lại cứu ta yêu ta, thậm chí nguyện ý vì cứu ta mà nỗ lực nhiều như vậy, Lâm Cửu à Lâm Cửu, rốt cuộc là ngươi muốn ta phải làm thế nào với ngươi đây?
“Sư huynh, huynh không có việc gì chứ?” Ở bên ngoài cảm nhận được sự khác thường trong phòng, Trần Khôi lập tức chạy vào, liền thấy Diệt Thiên không rõ vì sao lấy tay trái gắt gao bưng ngực dường như vô cùng thống khổ, tưởng Diệt Thiên luyện công bị thương, Trần Khôi đi tới bên cạnh Diệt Thiên ngồi xổm xuống, thân thiết nhìn nam nhân.
“Ai cho phép ngươi vào ——” Một tiếng trầm thấp, ma đầu nhắm mắt nói.
“Sư huynh, đệ chỉ quan tâm huynh, trên đời này cũng chỉ có đệ không làm việc gì có lỗi với huynh, huynh cũng không phải không rõ…” Bàn tay đột nhiên đặt lên tay Diệt Thiên bên tháp, Trần Khôi từ từ tiến gần muốn ngả vào người nam nhân, chuyện như vậy, y đã âm thầm suy nghĩ không biết bao nhiêu lần.

Y không chỉ muốn đứng chung một chỗ với Diệt Thiên, y càng muốn…càng muốn nhận được sự sủng ái độc nhất vô nhị trên thế gian này từ đại sư huynh, giống như sủng nịnh Diệt Thiên dành cho Lâm Cửu trước đây, không, y còn muốn tốt hơn cả Lâm Cửu, y sẽ không thương tổn Diệt Thiên, sẽ không phản bội Diệt Thiên, y tình nguyện vì nam nhân này mà chết.
Thiên hạ gì đó, sống chết của người khác gì đó thì có liên quan gì tới y?
Thứ Trần Khôi muốn chỉ có Diệt Thiên.
“Sư huynh…” Dựa sát qua một chút, thấy Diệt Thiên vẫn chưa đẩy y ra, Trần Khôi cắn răng cúi đầu hạ quyết tâm, đưa tay kéo mở xiêm y của mình dựa lại gần, ngây ngô mà cấp thiết cọ bên người ma đầu, “Sư huynh, Trần Khôi yêu huynh, Trần Khôi muốn huynh, Trần Khôi cái gì cũng nguyện y cho huynh, người của đệ, sinh mệnh của đệ, đều cho huynh…”
Chậm rãi mở mắt, ma đầu đột nhiên túm lấy Trần Khôi kéo tới dưới thân gắt gao đè lên, động tác không mang theo ôn nhu mặc dù khiến Trần Khôi có chút đau nhức, nhưng chuyện xảy ra tiếp sau lại càng khiến y cảm thấy vui mừng, cho rằng cuối cùng Diệt Thiên đã quên Lâm Cửu, Trần Khôi vội vã vịn lên hai vai Diệt Thiên.
Diệt Thiên cúi đầu hạ xuống mấy nụ hôn nhẹ lên cần cổ Trần Khôi, ma đầu dần dần ngừng lại, trong đôi mắt đạm mạc một nam tử thuận theo khát vọng được hắn ôm ấp, trong nháy mắt một cỗ vị đạo chán ghét buồn nôn khiến Diệt Thiên từ từ nhíu mày, hắn còn chưa cơ khát đến nỗi người nào cũng có thể tuỳ tiện ôm.
Hoặc là, ngoại trừ nam nhân kia…ai hắn cũng không muốn chạm vào.
Ngay khi Trần Khôi cho rằng Diệt Thiên sẽ tiếp tục, y đột nhiên cảm thấy bị kéo lên đau đớn, cả người bị Diệt Thiên ném xuống đất.
“Cút ——”
Xiêm y bất chỉnh, chật vật bất kham đứng lên, Trần Khôi cắn chặt môi, nén chịu giọt lệ trong khoé mắt rời khỏi phòng Diệt Thiên, trong lòng, tràn đầy cảm giác tức giận và xấu hổ, lẽ nào y không bằng Lâm Cửu sao? Đến tột cùng, đến tột cùng y có chỗ nào không bằng nam nhân kia!
….
….
Sau khi Trần Khôi rời khỏi, Diệt Thiên cũng nhanh chóng đứng dậy li khai, đi ngang qua căn phòng giam lỏng Lâm Cửu, nghe thấy loáng thoáng tiếng ho khan và thanh âm Nghiệp Hoả Hồng Liên từ trong phòng truyền ra, ma đầu dừng lại một lát rồi tiếp tục tiến lên phía trước, vẫn đi tới khúc ngoặt cuối hành lang.
Bàn tay nhẹ nhàng điểm lên vách tường trơn nhẵn, vách tường lập tức hiện ra một cái cửa, đưa tay mở cửa, Diệt Thiên nhấc chân bước vào, đợi ma đầu đi vào, bức tường lại khôi phục lại nguyên dạng.
Sau khi đi qua con đường nhỏ quanh co uốn lượn lại tối tăm, là một gian phòng ẩm ướt mà oi bức sắp làm người ta nghẹt thở, trong phòng, có ba người bị xiềng xích xỏ xuyên qua tay chân.
“Chư vị hảo hữu, ở đây thoải mái chứ?” Đứng ở cửa gian phòng, khoé miệng ma đầu cong lên một ý cười nhàn nhạt, một nghìn năm trước ba người này không đánh bại hắn, một nghìn năm sau sao có thể đủ năng lực đánh đại hắn cơ chứ? Nhưng mà những người này tự đưa đến cửa, quả thật tiết kiệm không ít thời gian hắn đi bắt từng người từng người.
“Lâm Cửu đâu?” Mặc dù bị nhốt trong căn phòng cực kì oi bức không thể nhúc nhích, cũng không ít vết máu trên người dính lên y phục và khuôn mặt, nhưng Hỗn Độn Thanh Liên Tây Sa Thương Hải vẫn không thay đổi khí phách của mình, “U Minh, năm đó muốn phong ấn ngươi xuống địa ngục chính là chúng ta, ngươi cần gì phải làm khó Chí Thiện.”
Chưa từng liếc mắt nhìn Hỗn Độn Thanh Liên, Diệt Thiên chỉ vừa vung trường tụ lên chắp tay ra sau lưng, chợt nghe thấy một tiếng tát vang lên trong mật thất, khoé miệng Hỗn Độn Thanh Liên lập tức lưu lại mấy vết máu.
“Ngươi…có tư cách gì nói như vậy, Hỗn Độn Thanh Liên? Ta thấy ngươi là Hỗn Đản Thanh Liên thì hợp hơn.” Đôi tay chắp phía sau thoáng cái nắm chặt, Diệt Thiên lạnh giọng cười nói, “Tây Sa Thương Hải, sao ngươi vẫn còn mặt mũi sống trên thế gian này, ngươi có tư cách gì quan tâm Lâm Cửu, hạng ti tiện như ngươi, thực sự khiến ta lười giết, để tránh ô uế tay của ta.”
Biết rõ Diệt Thiên nhắc đến cái gì, Hỗn Độn Thanh Liên nhất thời nghẹn lời không cất lên tiếng, sai lầm khi đó hôm nay nghĩ đến chỉ có hai chứ “hối hận”, nhưng sai lầm đã thành, Tây Sa Thương Hải cũng không có cách nào sửa chữa, lúc này nếu không phải biết Lâm Cửu gặp nạn, chỉ sợ hắn đã sớm biến mất trong thế gian này không muốn quay trở lại đây để chịu thống khổ.
Chẳng qua nghe thấy căm hận trong lời nói của Diệt Thiên, trong lòng Tây Sa Thương Hải trái lại cảm thấy được trấn an, chí ít hắn biết dù cho Diệt Thiên hiện tại đã khôi phục kí ức U Minh kiếp trước, ma đầu này vẫn không thể quên tình yêu với Lâm Cửu, bằng không, sao Diệt Thiên lại cứ canh cánh mãi trong lòng chuyện hắn từng xâm phạm Lâm Cửu chứ.
Như vậy, tính mệnh của Lâm Cửu cũng được an toàn rồi, Diệt Thiên tuy là một tên đại ma đầu lãnh khốc vô tình, nhưng mà cũng tương đương như vậy, một khi đã động tình, thì sẽ rất sâu đậm, hoặc là không động tình, thì đời đời kiếp kiếp đến chết cũng không đổi, đến cừu hận cũng không thể che giấu.
“Nghe ý tứ của ngươi, ngươi không dự định giết ta?” Biết Lâm Cửu không có gì đáng ngại, gánh nặng trong lòng Tây Sa Thương Hải cũng coi như nhẹ đi một ít, nói chuyện với Diệt Thiên cũng không kiêng nể gì, trái lại hắn thực muốn Diệt Thiên một mồi lửa đốt hắn thành tro, sống ở thế gian này cũng là một chuyện thống khổ.
“Ha ha, để ngươi chết chẳng phải quá tiện nghi cho ngươi sao?” Rủ mí mắt toát ra vài phần âm lãnh xuống, Diệt Thiên thầm nghĩ từng đao từng đao cắt Tây Sa Thương Hải thành miếng, nhưng như thế làm sao có thể giải được mối hận trong lòng hắn? Hiện tại, có rất nhiều biện pháp còn thống khổ hơn cả chết, Diệt Thiên tuyệt không ngại để Tây Sa Thương Hải nếm thử tư vị đó.
Vừa hay, Diệt Thiên đã đặc biệt chuẩn bị riêng cho Tây Sa Thương Hải một phần “đáp lễ” không tồi.
“Nga, nói ra cho ta nghe một chút, ngươi muốn để ta sống không bằng chết thế nào.” Tây Sa Thương Hải nhẹ giọng cười nói, sớm đã biết Diệt Thiên sẽ không đơn giản bỏ qua cho mình, Tây Sa Thương Hải đã chuẩn bị sẵn tư bị lăng trì hoặc là ngũ mã phanh thây.
“Đương nhiên là…gậy ông đập lưng ông rồi.” Chậm rãi đi tới trước mặt Tây Sa Thương Hải, Diệt Thiên cúi đầu quan sát khuôn mặt trong nháy mắt trở nên có chút tái nhợt của nam nhân, khoé miệng hơi hơi nhếch lên, “Sợ sao?”
“Diệt Thiên, nếu ngươi thực sự hận Thương Hải, chi bằng cứ cho hắn một đao là được!” Luân Hồi Tử Liên có chút xem không nổi, chỉ lo Diệt Thiên làm ra chuyện gì đáng sợ.
“Ha ha, mặc kệ thế nào, ta phạm lỗi, ta cam tâm tình nguyện gánh chịu hậu quả.” Tây Sa Thương Hải trầm giọng cười nói, nếu Diệt Thiên thực sự muốn để người ta tu nhục hắn, hắn cứ nhẫn là được.
Không để ý đến Luân Hồi Tử Liên, Diệt Thiên nâng tay chỉnh chỉnh lại mái tóc dài trước ngực, thấp giọng khẽ cười nói: “Ngươi đã đi qua địa ngục chưa? Phong cảnh nơi đó kì thực không tồi, ngươi tạm thời cứ yên tâm, ta đã bảo mấy bằng hữu khoản đãi ngươi chu đáo, đợi khi ngươi qua đó, đương nhiên sẽ có đội ngũ chờ ngươi, tư vị của đường đường Hỗn Độn Thanh Liên, bằng hữu ở địa ngục thực sự rất chờ mong đó.”
Diệt Thiên đưa tay nâng cằm Hỗn Độn Thanh Liên lên, mỉm cười: “Phần đáp lễ này của ta, ngươi thích chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.