“Uống a! Ha ha ha. Bọn xương khô chết toi đó thì có gì mà phải sợ chứ, ha ha ha, kệ chúng có phải là ác quỷ từ địa ngục tới hay không, không phải đều bị lão tử giẵm nát dưới chân đi tiểu đó sao!”
“Lão tử còn nhổ nước bọt vào mặt nó, ha ha ha!”
Bách tính trong thành đều tụ tập trong thành chủ phủ vô cùng vui vẻ, chúng nam nhân quây quanh một bàn thịt cá uống rượu, đám nhỏ thì cầm đùi gà chạy tới chạy lui, khoa tay múa chân hò hét: “Đánh chết bọn xương khô, ta là tiên hiệp, ta là tiên hiệp! Ta cũng sẽ bay!”
Còn nữ nhân thì vội vội vàng vàng chuẩn bị cơm nước phong phú, người người đều hạnh phúc dào dạt, giống như bọn họ vừa mới đánh thắng một trận chiến ác liệt đang chúc mừng cho “thắng lợi” hư vô, bầu không khí cuồng hoan mù quáng như vậy làm cho Lâm Cửu đứng ở cửa thành chủ phủ nhíu nhíu mày, mọi người điên cuồng hoan nhạc thường thường là bởi vì muốn trốn tránh và che dấu sự sợ hãi trong nội tâm, như vậy dễ làm cho người ta thả lỏng tinh thần thoải mái hơn một chút.
Giảm bớt gánh nặng tâm lý là không sai, nhưng mà nếu quá mức, thì dễ trở nên biến vị biến chất, cuối cũng trở thành tự tin mù quáng, giống như người mù không nhìn thấy con đường trước mắt, lại càng không thấy vực thẳm ngay sát dưới chân mình.
“Vương đại ca, lần này thật đúng là đa tạ huynh, không có sự giúp đỡ của huynh bách tính trong thành sẽ không được hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848233/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.