Chương trước
Chương sau
Thân thể bây giờ dù sao cũng không thể giống trước kia tuỳ ý lăn qua lộn lại, ngày hôm sau Lâm Cửu liền lên cơn sốt cao, cả người mơ mơ màng màng nằm trên giường thần chí mơ hồ, khó chịu cứ như là bị thiêu cháy vậy, đầu choáng mắt hoa, ngực như có một tảng đá lớn đè nặng, hô hấp vô cùng khó nhọc.
“Nóng quá a, đại phu, huynh ấy sẽ không có chuyện gì chứ.” Ngày hôm sau, Hoả Vũ vừa tiến vào liền phát hiện Lâm Cửu còn ngủ trên giường, vốn tưởng rằng nam nhân này vẫn còn đang say ngủ, thế nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt Lâm Cửu tuy rằng tái nhợt như tờ giấy, nhưng hai má lại hồng hồng không bình thường, sờ thử trán thì thấy rất nóng, lúc đó mới phát hiện nam nhân này phát sốt rồi.
Hoả Vũ nhanh chóng chạy ra ngoài gọi đại phu trong thành tới, sau khi đại phu xem qua cho nam nhân hôn mê bất tỉnh, mắng Hoả Vũ: “Người này hôm qua nhiễm lạnh, theo như lời ngươi miêu tả thì có thể xem như là y tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng các ngươi cũng quá qua loa rồi, phải đến gọi ta từ sớm mới phải, đợi đến khi người ta sốt cao mới nhớ tới đại phu ta đây.”
“Hôm qua…hôm qua ta thấy huynh ấy rất có tinh thần, nên không chú ý. Nam nhân trong sa mạc đều có khả năng chịu đựng rất giỏi, chịu chút lạnh chút nóng cũng sẽ không xuất hiện bệnh tật gì, ta nào biết cơ thể người này lại yếu ớt như thế a.” Hoả Vũ xấu hổ sờ sờ lỗ tai, xem ra nam nhân từ bên ngoài tới này tuy rằng rất đẹp, nhưng cơ thể thì cũng quá yếu ớt, không chịu nổi cái khổ ở sa mạc.
Nhìn Lâm Cửu thoi thóp trên giường, trong lòng Hoả Vũ có chút áy náy, suy cho cùng tính nàng có chút cẩu thả, thần kinh thô một chút, nữ tử quan tâm hỏi: “Đại phu, vậy hiện tại huynh ấy không còn việc gì nữa đúng không?”
“Cái gì gọi là không có việc gì, ta mà tới muộn chút nữa là y đã luân hồi chuyển thế rồi.” Đại phu tức giận nói, thấy nét mặt hổ thẹn của Hoả Vũ, ngữ khí đại phu hoà hoãn đi một chút, đưa một bao dược cho Hoả Vũ, nói: “Trước cầm lấy dược này, cứ cách ba canh giờ lại cho uống, cơ thể người này hơi yếu, ta xem qua cho y thì thấy hình như trước đây y đã bị thương, kinh mạch tổn hại, trong cơ thể lưu lại hàn khí, hiện tại đã ảnh hưởng đến phổi, nhớ kĩ, không được phép để người này nhiễm lạnh nữa, bằng không nhất định sẽ lưu lại bệnh căn trong thân thể, đến lúc đó thì dù có là thần tiên cũng không cứu nổi.”
“Nghĩa là huynh ấy sẽ không chết nữa?” Hoả Vũ vui vẻ, vỗ vỗ vai đại phu, vừa cười vừa nói: “Đại phu, đa tạ ngươi, lần này là lỗi của ta, có điều người này không có việc gì thì tốt rồi, người tên Lâm Cửu này có thể quen biết với tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn ở Hoàng Phủ Đế Quốc, huynh ấy có nói qua khi huynh ấy ra được bên ngoài sẽ đi tìm tiên hiệp đến cứu chúng ta, có tiên hiệp tương trợ, người của Tội Ác Quốc Gia chúng ta nhất định sẽ không sao.”
Đại phu hừ lạnh một tiếng, không thèm để trong lòng nói: “Ngươi còn biết nơi này của chúng ta tên là Tội Ác Quốc Gia sao? Chúng ta là tội nhân trên Xích Thổ Đại Địa, ngày đã không còn mặt trời, trên mặt đất thì đầy thi cốt, đây là ý chỉ của trời cao, ông trời đang muốn nghiêm phạt đám tội nhân chúng ta, các ngươi còn trông cậy vào tiên hiệp đến cứu giúp? Ha…ha ha ha….tận thế, tận thế a…”
Mang theo tiếng cười gằn khinh thường, đại phu xoay người rời khỏi gian phòng.
Hoả Vũ chống nạnh hừ nói: “Lão già chết tiệt, suốt ngày nói cái gì mà tận với chả thế, uổng cho ngươi còn là một đại phu.”
Đi tới bên giường, Hoả Vũ nhìn nam nhân hôn mê bất tỉnh trên giường than nhẹ một tiếng: “Ai, lại ngất rồi, Lâm đại ca huynh mau mau tỉnh lại đi a…”
Trận trận như muốn bao phủ căn phòng, Hoả Vũ ngồi bên giường cẩn thận chăm sóc nam nhân đang hôn mê bất tỉnh, thỉnh thoảng thay chiếc khăn đặt trên trán Lâm Cửu, lúc không có việc gì thì ngồi nhìn chằm chằm vào y, vươn tay nhẹ nhàng vén lại tóc, đột nhiên Hoả Vũ nhìn thấy một ấn kí liên hoa nhàn nhạt trên trán Lâm Cửu.
“Di, sao trên trán Lâm đại ca lại có một cái hoa văn đẹp như vậy?” Lúc trước Hoả Vũ không phát hiện ra trên trán Lâm Cửu còn có một liên hoa ấn, Hoả Vũ dí sát vào để nhìn kĩ, màu sắc liên hoa ấn trên trán Lâm Cửu rất nhạt, giống như sắp sửa biến mất vậy, nếu không phải Hoả Vũ dí sát vào nhìn, thì quả thật nàng cũng khó phát hiện ra trên trán Lâm Cửu còn có một liên hoa ấn kì diệu như vậy.
“Nhìn thật đẹp, có điều…sao thoạt trông lại giống như đã từng thấy ở đâu đó.” Hoả Vũ chống má suy nghĩ một lúc vẫn chưa nhớ ra là mình đã thấy ở đâu, nếu đã không nghĩ ra, Hoả Vũ cũng không muốn tiếp tục mất công suy nghĩ, lúc này, đột nhiên nàng nghe thấy nam nhân trên giường nói gì đó, Hoả Vũ tưởng là Lâm Cửu đã tỉnh, nhưng khi nhìn kĩ mới phát hiện hoá ra nam tử bị sốt này đang lẩm bẩm nói mê.
“Diệt….” Nam nhân trong lúc ngủ mơ khẽ cau mày, liên tục thì thào tự nói, Hoả Vũ ở bên cạnh nghe không rõ lắm, để sát tai vào cũng chỉ loáng thoáng nghe thấy Lâm Cửu lẩm nhẩm cái gì mà diệt a thiên a.
“Mị mị mị* cái gì, là dê sao?” Hoả Vũ gãi gãi đầu, quay đầu nhìn ấm dược đã bắt đầu bốc hơi nước, vội vội vàng vàng chạy qua đó, “Ai nha, ai nha, sắp cạn khô rồi!”
(*Diệt phiên âm là miè, còn mị là miē hai từ này phát âm na ná nhau vì vậy nên Hoả Vũ mới nghe nhầm.)
“Diệt Thiên…” Sau khi Hoả Vũ rời khỏi, từ trong miệng nam nhân hôn mê nói ra tên một người.
Rót dược từ trong ấm ra. Hoả Vũ quay lại bên giường khẽ thổi thổi bát dược vẫn còn bốc khói nghi ngút. Dùng thìa đút từng chút một cho Lâm Cửu, lát sau, Lâm Cửu cũng đã uống xong bát dược.
Đặt bát xuống, Hoả Vũ duỗi thắt lưng, nhìn Lâm Cửu hắc hắc cười: “Trước đây sao mình không biết chăm sóc người khác cũng là một chuyện hạnh phúc như vậy a?”
Không bao lâu sau, Hoả Vũ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng la hét ồn ào.
“Tên tiểu bạch kiểm chó má gì đó kia ở đâu, lăn ra đây cho ta! Ra đây cùng A Ngưu ta đánh một trận tranh tài!” Cũng không biết ai đang rống ở bên ngoài, thanh âm lớn đến mức như sắp đánh sụp cả căn phòng.
“Ai, A Ngưu chết tiệt, gọi lớn như vậy làm gì, thực quá thô lỗ!” Nét mặt không vui, Hoả Vũ xoay người liền rời khỏi căn phòng chạy ra ngoài, vừa ra ngoài liền thấy một thanh niên thân hình cao lớn đang nổi giận đùng đùng giơ đại đao về phía bên này, bên cạnh còn đi theo vài người.
“Hoả Vũ, quả nhiên là muội ở chỗ này, tên tiểu bạch kiểm kia ở đâu, có phải là muội đã thích tên tiểu bạch kiểm kia rồi không, ta đi chém y, y cũng dám cướp nữ nhân của A Ngưu ta!” Thấy Hoả Vũ từ trong phòng đi ra, trên mặt nam nhân tên A Ngưu lập tức thay đổi biểu tình, vẻ mặt phẫn nộ huyên náo một chút cũng không còn, đôi mắt ngưu phóng ra ánh sáng, miệng cười toe toét, “Hoả Vũ, muội không sao chứ, tên tiểu bạch kiểm kia có khi dễ muội không, y hôn muội chưa, A Ngưu ta còn chưa được hôn qua, y mà dám hôn ta liền chém cái miệng thối của y.”
“Phi phi phi! Ai muốn ngươi hôn!” Hoả Vũ đứng ngăn ở trước mặt A Ngưu, đạp một cước về phía nam nhân: “Cút cút, ở đây lớn tiếng ồn ào cái gì, còn muốn chém người, ngươi muốn chém ai đây?”
Thân thể Hoả Vũ nghiêng sang bên cạnh, nhìn vài người đứng sau theo A Ngưu đến đây, nói: “Thủ lĩnh, ngài hãy quản A Ngưu đi a, nhìn hắn, giống như tên điên vậy, hừ!”
Thủ lĩnh cúi đầu cười cười, nói với Hoả Vũ: “Chuyện giữa các ngươi ta đâu quản nổi, A Ngưu nghe nói ngươi đang chiếu cố nam nhân chúng ta mang về kia, sợ nam nhân đó đoạt mất ngươi, bằng không, chúng ta thử vào xem xem ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể để cho Hoả Vũ ngươi phải tự mình chiếu cố.”
Tính cách Hoả Vũ tuy rằng tuỳ tiện, nhưng cũng là một cô nương gia, bị thủ lĩnh nói như thế, trên mặt nóng lên, giận giữ nói: “Thủ lĩnh, sao đến cả người cũng nói như vậy a, ngài không phải không biết tên A Ngưu chết tiệt này từ trước đến giờ chỉ có mỗi sức khoẻ, không có đầu óc, ta…ta chiếu cố người là bởi vì Lâm đại ca có thể giúp đỡ chúng ta!”
“Lâm đại ca?” Nghe Hoả Vũ gọi thân thiết như thế, A Ngưu thối mặt nói: “Mới nhận thức một hai ngày mà đã kêu Lâm đại ca rồi, Hoả Vũ, muội đã quen ta hơn hai mươi năm, sao không thấy muội gọi ta một tiếng A Ngưu ca?”
“Phi phi phi! Ai muốn gọi ngươi như vậy, hừ! Lâm đại ca là tiên nhân lão thiên gia phái tới để cứu chúng ta, thô nhân như ngươi sao có thể so được.” Hoả Vũ không vui trừng A Ngưu quát: “Đi mau đi mau, đừng tới chỗ này làm chuyện xấu nữa!”
“Không, ta nhất định phải nhìn xem tên hỗn đản Lâm tiểu tử kia là người thế nào mà dám cướp nữ nhân của A Ngưu ta! Cái gì mà tiên nhân, theo ta thấy thì phải là tên ngưu quỷ xà thần gì đó mới đúng!” Thấy Hoả Vũ che chở cho nam nhân trong phòng như vậy, mặt A Ngưu đen như đáy nồi, mặc kệ mọi người ngăn cản liền giơ đại đao vọt vào phòng.
Hoả Vũ lại càng hoảng sợ, vội vàng lo lắng hô: “A Ngưu chết tiệt, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của Lâm đại ca thì ta sẽ không để yên cho ngươi!”
Thủ lĩnh thấy A Ngưu chạy vào cũng khẩn trương, vội vàng hô theo: “A Ngưu, đừng xằng bậy a!”
“Thủ lĩnh, ngài xem xem, đều tại ngài dẫn A Ngưu tới!” Hoả Vũ oán giận nói.
Thủ lĩnh cười khổ: “Yên tâm đi, tuy rằng tính tình của A Ngưu có phần nóng nảy, nhưng cũng không phải là người không có đầu óc, cái nào nặng cái nào nhẹ hắn vẫn phân biệt rõ ràng, chúng ta thử vào xem người tên Lâm Cửu kia đã tỉnh lại hay chưa, nếu y tỉnh rồi, cũng tiện để ta và y trò chuyện, nếu như y quen biết với tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn thì chúng ta không thể bỏ qua cơ hội trời ban này, còn nhớ lúc ở sa mạc chúng ta gặp hắc long, vậy mà hắc long lại bỏ đi làm như không thấy chúng ta, cũng vào lúc đó ngươi phát hiện ra vị Lâm công tử kia, nói không chừng tất cả đều là ý trời, mệnh của Tội Ác Quốc Gia chúng ta chưa thể tuyệt, nên trời cao mới phái cứu tinh đến cho chúng ta.”
….
….
Nằm trên giường, Lâm Cửu chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong bởi những tiếng ồn ào, dần dần bị kéo từ trong mộng ra hiện thực, vừa tỉnh lại liền ngửi thấy mùi thuốc, ý thức không còn mê mang như lúc hôn mê, ngực cũng không khó chịu nữa, hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều, thế nhưng cổ họng vẫn thấy ngưa ngứa, khiến người ta nhịn không được muốn ho khan.
“Khụ khụ….”
Che miệng ho khan hai tiếng, Lâm Cửu thử động động thân thể suy yếu để ngồi dậy, tựa vào đầu giường, Lâm Cửu hít một hơi một sâu, trong phòng hình như chỉ có một mình y, Hoả Vũ không biết đã đi nơi nào, bên ngoài thì lại ầm ầm như là có người đang cãi nhau, chẳng qua Lâm Cửu ngồi trong phòng nên không nghe rõ lắm.
Tầm mắt dừng lại ở ngọn đèn trên bàn, Lâm Cửu có chút khó chịu nhắm hai mắt lại, quả nhiên vẫn là ban đêm không có thái dương sao? Mặc kệ là khi y ngủ hay tỉnh lại, hắc ám vẫn như vậy không chút cải biến, khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu như thực sự để Diệt Thiên thống trị thế giới này, theo như tính nết không thích thái dương của ma đầu đó, chỉ sợ toàn bộ thế giới này đều sẽ chìm đắm trong bóng tối không thấy ánh nắng nữa.
Lâm Cửu không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, hoá ra lúc ở ốc đảo y đã thấy kì quái, Diệt Thiên từ trước đến nay không thích ánh dương quang sao lại đột nhiên đổi tính, gần như sáng sớm mỗi ngày đều cùng y phơi nắng, chẳng qua sau khi xảy ra những chuyện này thì cuối cùng Lâm Cửu cũng đã hiểu.
Ốc đảo là giả, thì thái dương đương nhiên cũng giả, tất cả cũng chỉ là đồ giả mà thôi, sao Diệt Thiên có thể thực sự yêu thích hưởng thụ ánh dương quang cơ chứ?
Thối ma đầu kia, thật đúng là tuỳ theo ý thích của mình mà tuỳ ý cải biến thế giới này.
Lâm Cửu không có cách nào khiến mình không nghĩ tới nam nhân kia – ma đầu đó nữa, cho dù Diệt Thiên lừa dối y, phế võ công của y, lại giam lỏng y nhưng Lâm Cửu vẫn không có cách nào xoá đi ái ý khắc sâu tận xương tuỷ, không có cách nào ức chế nỗi tương tư như dòng nước lan tràn thành sông thành biền.
Đến tột cùng là phải đến năm tháng nào, nguyện vọng trong lòng y, cuộc sống lí tưởng của y mới có thể trở thành hiện thực, mà không phải là mảnh mộng ảo hư vô?
Đang ngẩn người thì đột nhiên có một người cao to xông vào phòng, thân cao và dáng người rất giống với Lâm Xung, nếu như không phải Lâm Cửu biết Lâm Xung lúc này khẳng định không thể gặp được ở Tội Ác Quốc Gia thì y quả thật tưởng đệ đệ mình dã chạy tới, ai, không biết người nhà bây giờ thế nào, y biến mất lâu như vậy, chỉ sợ sẽ khiến người Lâm gia lo lắng.
“Ngươi chính là tên tiểu bạch kiểm họ Lâm sao, mau đứng lên quyết đấu với A Ngưu ta, ta nói cho ngươi biết, Hoả Vũ là nữ nhân của A Ngưu ta, ngươi mà dám chạm vào một ngón tay của nàng, không, một cọng tóc, ta liền chém…”A Ngưu buồn bực vọt vào, còn chưa thấy rõ nam nhân ngồi trên giường đã nói như bắn pháo rang.
Lời nói vẫn còn nghẹn trong cổ, A Ngưu trừng lớn hai mắt nhìn nam tử thanh lãnh có chút tiều tuỵ tái nhợt trên giường, lẩm bẩm nói: “Ai nha má ơi, ta thấy thần tiên rồi? Thế gian này sao lại có nam nhân còn đẹp hơn cả Hoả Vũ thế chứ, không có khả năng a, không có khả năng a…”
Đợi A Ngưu thấy rõ nam nhân trên giường, A Ngưu liền sững sờ đứng tại chỗ, đại đao trong tay cũng hạ xuống, trong đầu liên tục nghĩ, nam nhân này sao lại còn đẹp hơn cả Hoả Vũ, không, còn đẹp hơn đại tiểu thư rất nhiều, ai, nhìn thế nào cũng không giống người xấu, nếu thật để hắn chém nam nhân này, hắn vẫn cảm thấy có chút không đành lòng.
Lâm Cửu còn chưa rõ tình huống, liền thấy nam nhân giơ đao chạy vào, giờ lại nhìn y không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Lúc này Hoả Vũ và thủ lĩnh cũng nhanh chóng vào theo, Hoả Vũ vừa đến liền nhéo lỗ tai của A Ngưu vừa mắng: “A Ngưu chết tiệt, chạy nhanh như vậy làm gì, còn không mau buông đao ra!” Nữ tử lúc này hung hãn không gì sánh được, có điều vừa quay lại nhìn Lâm Cửu thì lại lập tức trở nên ôn nhu như nước, nũng nịu xấu hổ nói: “Lâm đại ca, huynh đừng chấp nhặt cái tên đại hùng này, người này chỉ có mỗi bắp thịt, chứ đầu óc thì không có, hắn không làm huynh bị thương chứ?”
“Không…không có, đa tạ Hoả Vũ cô nương chiếu cố tại hạ.” Nhìn đi nhìn lại, nghe cuộc đối thoại của mấy người đại khái cũng nắm được tình hình, hẳn là đại hán này coi y là tình địch, Lâm Cửu có chút dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy A Ngưu này vô cùng thân thiết, có lẽ là bởi vì A Ngưu có thân hình và tình cách thẳng thắn rất giống với Lâm Xung khiến Lâm Cửu cảm thấy A Ngưu giống như người thân trong nhà.
“Vị huynh đệ A Ngưu này sợ là đã hiểu lầm rồi, thân thể tại hạ không khoẻ nhờ Hoả Vũ cô nương chiếu cố, có điều giữa chúng ta tuyệt đối không có gì, Hoả Vũ cô nương là người tốt, A Ngưu huynh đệ nên quý trọng…khụ khụ.” Che miệng ho khan hai tiếng, Lâm Cửu có chút suy yếu nói.
“Lâm đại ca, muội…muội và tên đại bổn hùng này không có quan hệ gì.” Nghe thấy Lâm Cửu đã nhận định nàng và A Ngưu là một đôi, Hoả Vũ vội vàng giải thích.
“Hoả Vũ đương nhiên là cô nương tốt, Lâm huynh đệ quả thực là người hiểu biết, hắc hắc.”A Ngưu cười ha ha nói: “Không quan hệ, không quan hệ là tốt rồi, Lâm huynh đệ đẹp như vậy, cũng sẽ không coi trọng Hoả Vũ nhà ta.”’
“A Ngưu chết tiệt, ngươi…” Hoả Vũ tức giận thật muốn đá bay tên bổn hùng này ra ngoài.
“Được rồi, đừng nháo, đừng nháo nữa.” Thủ lĩnh phất tay để A Ngưu và Hoả Vũ an tĩnh lại, sau đó đi đến bên giường, lúc vừa vào phòng hắn đã thấy Lâm Cửu, trước đó tuy rằng hắn cũng đã gặp qua nam nhân này, nhưng lúc đó cả người Lâm Cửu bẩn thủi không thấy rõ diện mạo, không nghĩ tới nam nhân này lại phong thần tuấn lãng như thế, như trích tiên hạ phàm, lúc trước nghe Hoả Vũ nói nam tử này quen biết với tiên hiệp hắn còn bán tín bán nghi, hôm nay gặp được người, thủ lĩnh lập tức tin lời Hoả Vũ nói, người tên Lâm Cửu này thoạt nhìn không giống như phàm nhân tục tử.
“Lâm công tử, thân thể thế nào rồi?” Thủ lĩnh thân thiết hỏi.
“Vị này là thủ lĩnh tiêu cục của bọn muội.” Hoả Vũ ở một bên giới thiệu.
“Hoá ra là thủ lĩnh, đa tạ ân cứu mạng của thủ lĩnh, thân thể tại hạ đã khá hơn nhiều, khụ khụ…” Lâm Cửu nói.
“Vậy là tốt rồi, lúc trước nghe Hoả Vũ nói các hạ hình như quen biết tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn, ta, ta sẽ không nói vòng vo nữa, ngươi cũng thấy đấy Tội Ác Quốc Gia bây giờ đã sắp biến thành địa ngục rồi, cuộc sống của bách tính đang trong nước sôi lửa bỏng, xung quanh yêu ma hại người, ai, nếu có tiên hiệp tương trợ, Tội Ác Quốc Gia liền được cứu rồi, thỉnh Lâm công tử nhất định phải giúp bách tính Tội Ác Quốc Gia chúng ta a!” Thủ lĩnh thần tình khẩn thiết nói.
“Thủ lĩnh, các người đã cứu tính mệnh của ta, đương nhiên ta sẽ tận lực giúp đỡ các vị, có điều nếu muốn liên hệ với tiên hiệp thì trước tiên ta phải rời khỏi Tội Ác Quốc Gia.” Lâm Cửu nói: “Chỉ là ta không quen địa hình sa mạc, trước đã bị lạc trong sa mạc.”
“Cái này không thành vấn đề!” Hoả Vũ nhảy ra nói, “Tiêu cục bọn muội thường ra bên ngoài Tội Ác Quốc Gia đưa đồ, địa hình sa mạc vô cùng quen thuộc, có chúng ta ở đây nhất định có thể giúp Lâm công tử ra ngoài.”
“A Ngưu ta cũng có thể! Ta khí lực lớn, võ công cao, mấy bộ xương khô linh tinh gì đó không phải là đối thủ của ta!”A Ngưu nói theo, Hoả Vũ lườm A Ngưu một cái, nhưng nàng vẫn nói: “A Ngưu tuy rằng hơi ngốc, nhưng võ công quả thực không tồi, bây giờ trên sa mạc thường hay có đội quân xương khô lui tới, tăng vài người thì cũng tăng thêm hi vọng.”
“Như vậy rất tốt, chờ thương thế của Lâm công tử tốt lên chúng ta sẽ xuất phát!” Thủ lĩnh vỗ tay, vui vẻ nói.
Lâm Cửu nói: “Không cần chờ thương thế của ta lành, chuyện liên quan đến mạng người không thể hòa hoãn, chỉ cần chư vị chuẩn bị xong xuôi, tại hạ có thể theo các vị rời đi!”
“Vậy sao được, đại phu đã nói thân thể của Lâm đại ca huynh cần tĩnh dưỡng, nếu lại bị phong hàn thì sẽ lưu lại bệnh căn!” Hoả Vũ lo lắng nói.
“Nếu như mệnh của ta có thể cứu được thương sinh thiên hạ, thì sót lại một tý bệnh căn có làm sao?” Tất cả điều này, vốn chính là việc y phải làm, Lâm Cửu thoải mái nói với Hoả Vũ: “Đừng quên, ta quen biết với tiên hiệp của Tiên Hiệp Điện, có tiên hiệp ở đây, còn cái gì mà không thể trị hết chứ?”
Lâm Cửu vừa nói như thế, Hoả Vũ cũng không biết nên phản đối thế nào.
“Vậy xin đa tạ Lâm công tử!” Thủ lĩnh ôm quyền, vô cùng cảm kích nói.
Sau khi lo liệu thoả đáng, ngoài phòng đột nhiên lại bắt đầu ầm ỹ, một hồi chuông oanh oanh oanh vang lên, chỉ nghe thấy bên ngoài có người hô lên: “Đội quân! Đội quân xương khô tới, ma quỷ từ địa ngục tới. Lão nhân hài tử nhanh nhanh trốn đi, những người khác lập tức tập hợp, lập tức tập hợp!”
“Cái gì! Quân đội xương khô này đã đánh đến đây rồi?” Mặt thủ lĩnh trắng bệnh, tuyệt vọng nói: “Xong…chúng ta xong rồi…”
“Đội quân xương khô…” Lâm Cửu lập tức nắm chặt nắm tay.
Đến cả Hoả Vũ mặt mày cũng trắng bệch, nữ tử cười khổ nói: “Lâm đại ca, chỉ sợ chúng ta không chờ được tiên hiệp tới cứu rồi, huynh mau mau rời khỏi dây đi. Làm ơn nhất định phải tìm được tiên hiệp tới cứu người Tội Ác Quốc Gia chúng ta a.”
“Ta đi liều mạng với bọn đầu lâu này!” Hét lớn một tiếng, A Ngưu liền giơ đao xông ra ngoài.
“Hoả Vũ cô nương, thủ lĩnh, đây là chuyện gì?” Lâm Cửu hỏi.
“Lâm công tử, có lẽ huynh không biết, gần đây trong Tội Ác Quốc Gia xuất hiện rất nhiều ma quỷ đáng sợ, nghe đồn chỉ cần là nơi quân đội xương khô đi qua, nếu ai không đầu hàng, thì đều không thể sống, không nghĩ tới….bọn chúng đã đánh tới chỗ chúng ta rồi.” Hoả Vũ bi thiết nói.
Quân đội xương khô, quả nhiên là quân đội xương khô sao?
Tuy rằng đã sớm biết Diệt Thiên lợi dụng những vong linh này chinh chiến tứ phương, không nghĩ tới hôm nay y có thể tận mắt thấy, trong tình huống này sao y có thể rời đi một mình?
“Hoả Vũ cô nương, để ta ra ngoài xem!” Lâm Cửu dứt khoát nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.