Chương trước
Chương sau
Lâm Cửu bắt đầu bị giam lỏng, tu vi của bản thân, huỷ hoại chỉ trong chốc lát.
Diệt Thiên cũng không hạn chế quá mức phạm vi hành động của Lâm Cửu, Lâm Cửu có thể tuỳ ý đi lại bên trong Tử Thành, y muốn đi vào một gian phòng có thể đi vào một gian phòng, y muốn ngồi ở chỗ nào có thể ngồi xuống chỗ đó, không ai quản y, cũng không ai liếc nhìn y một cái.
Thậm chí y còn có thể ngồi trên chiếc ghế đặt giữa đại điện của Diệt Thiên, cũng có thể giẫm giẫm mấy cái lên mặt ghế.
Lâm Cửu có thể tuỳ hứng, cũng có thể càn quấy, Lâm Cửu gần như có thể làm tất cả những việc y muốn làm, giống như để bù đắp cho việc Lâm Cửu bị phế công lực, Diệt Thiên cực kì dung túng cho mọi hành vi của y, cũng tận lực thoả mãn yêu cầu của Lâm Cửu, chỉ ngoại trừ không thể để Lâm Cửu bước ra khỏi Tử Thành nửa bước.
Lâm Cửu bị nhốt trong Tử Thành, mà lúc này Diệt Thiên cũng không hề gạt Lâm Cửu bất luận chuyện gì nữa, những việc Diệt Thiên làm, Lâm Cửu gần như có thể tận mắt nhìn thấy, y có thể ở trong đại điện xem, nghe một ít chuyện từ trước chưa từng thấy qua, cũng nhìn thấy những người kia quỳ lạy dưới chân Diệt Thiên bẩm báo chiến sự như thế nào.
Nếu như không phải bởi vì chuyện lần này, chỉ sợ Lâm Cửu cũng không biết lúc Diệt Thiên tỉnh lại, ma đầu kia đã bắt đầu khai chiến từ Tội Ác Quốc Gia hướng đến cả Xích Thổ Đại Địa, hoá ra từ lúc đó, hắn đã gạt y nhiều chuyện như vậy, mà y thì hoàn toàn không biết gì cả.
Hôm nay nghĩ đến, trái tim không khỏi có chút lạnh lẽo.
Ở Tội Ác Quốc Gia không có ban ngày này, vĩnh viễn chỉ có vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, trong địa điện hôn ám vắng vẻ, Lâm Cửu ôm hai chân ngồi trên toạ ỷ cao cao tại thượng của Diệt Thiên, cằm nam nhân đặt trên đầu gối, phát ngốc nhìn bụi cát mênh mông phía xa xa.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Bước chân không hề phát ra tiếng động, ma đầu luôn luôn một thân huyền sắc giống như một cái bóng đi vào trong đại điện, Diệt Thiên hơi nghểnh đầu nhìn thân ảnh tuyết trắng có vẻ vô cùng nhỏ bé bên trong đại điện, thân tuyết trắng đó tựa như ánh nến lay động trong gió, dường như bất kì lúc nào cũng có thể bị dập tắt, lung lay sắp đổ.
Chỉ trong một bước, ma đầu mới khắc trước còn đứng ở cửa đã đi tới trước mặt Lâm Cửu chắn mất đường nhìn của y.
Lâm Cửu bị chắn tầm nhìn, bầu trời phía xa xa biến mất, lúc này chỉ còn lại ma đầu gần ngay trước mắt, từ vị trí lúc này của y xem ra là vừa đúng ngực của Diệt Thiên, lồng ngực của ma đầu này vẫn rộng lớn như thế khiến người ta muốn dựa vào, lúc Lâm Cửu nghĩ như vậy thì tay đã tự vươn ra ôm lấy thắt lưng Diệt Thiên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, tựa vào ngực Diệt Thiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Nhất định là ta đang nằm mơ, đúng không?” Lâm Cửu thì thào nói.
Diệt Thiên giơ tay phải lên nhẹ nhàng vuốt tóc nam nhân, ôn nhu nói: “Là mộng, là thực, chỉ cần có ta ở bên cạnh ngươi, có ngươi ở bên ta, chính là tất cả, chính là muôn vàn trên thế giới này.”
“Ta phải làm thế nào mới có thể ngăn cản ngươi không tiếp tục lạm sát kẻ vô tội nữa…” Ôm chặt lấy thắt lưng ma đầu, Lâm Cửu than thở, hai tay sít sao nắm lấy y phục của Diệt Thiên.
“Ngươi không ngăn cản được.” Ma đầu, ôn nhu nói.
“Diệt Thiên…” Cái gọi là vô lực có lẽ chính là cảm giác thế này, bản thân Lâm Cửu còn có thể làm được gì đây? Mỗi ngày đều nghe thấy quân đội của Diệt Thiên đem gót sắt san bằng toàn thành thị của Tội Ác Quốc Gia, đã có bao nhiêu người chết, lại có bao nhiêu người bởi vì không muốn đầu hàng mà bị chặt đầu treo trên tường thành…
Cảnh tượng này, dù chưa tận mắt nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng ra, Tội Ác Quốc Gia là một quốc gia thảm thương phải chịu đựng bị chiến tranh tàn phá hành hạ thế nào, với thủ đoạn cứng rắn, mạnh mẽ và lãnh huyết của Diệt Thiên, không biết đã có bao nhiêu bách tính bình dân vì chiến tranh mà trôi dạt khắp nơi, tan cửa nát nhà.
Mà y thì sao, chuyện gì cũng không làm được, chỉ có thể mỗi ngày ở trong Tử Thành tịch mịch, nhìn những vong linh trầm miên trong đất chui lên, trở thành quân cờ dưới tay Diệt Thiên, bị hắn tuỳ ý ném vào trong chiến trường, tuỳ ý tàn sát sinh linh.
Cái gì y cũng không làm được…
Bất lực như vậy, thực khiến người ta không thể chịu đựng.
“Diệt Thiên…đừng tiếp tục nữa, dù cho thiên hạ này thống nhất thì cũng là đầy rẫy vết thương, thiên hạ hoang tàn như vậy, bách tính thảm thương như vậy, kết cục như vậy chẳng lẽ chính là điều ngươi muốn sao?” Lâm Cửu run giọng nói, “Còn nhớ ngươi đã từng nói gì với ta không? Vì chuyện gì ngươi mới nhập ma đạo, lẽ nào ngươi đã quên rồi sao!”
“Sao có thể quên chứ?” Nhẹ nhàng vỗ về nam nhân thanh âm run rẩy mà tràn ngập bi thương, ma đầu thản nhiên nói: “Là bởi vì sự tham lam và ngu xuẩn của đám người trong thiên hạ này, là bởi vì đáng thương đáng buồn của bọn chúng, người như vậy không đáng để chúng ta cứu chuộc, càng không đáng để ngươi đau lòng.”
“Chỉ là…vài tên phàm nhân ngu xuẩn thấp kém mà thôi.” Thanh âm của ma đầu lạnh lùng mà vô tình, con người trong miệng hắn giống như chỉ là chiếc lá rụng, có thể tuỳ ý giẵm lên, vê nát.
Lâm Cửu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệt Thiên: “Ngươi là người, ta là người, chúng ta không phải đều là con người sao?”
“Không, ta là U Minh, mà ngươi là Chí Thiện.” Diệt Thiên khẽ cong khoé miệng lên, cúi đầu nói nhỏ bên tai Lâm Cửu, “Thiên địa dựng dục lục liên, ngươi có biết vì sao không? Bởi vì thế gian này đã quá thối nát rồi, thống trị Xích Thổ Đại Địa, không nên là bọn phàm nhân ngu muội vô tri lòng tham không đáy kia.”
“Thiên hạ này do ai thống trị, ai sinh sống, không phải là việc ngươi ta có thể quyết định, Diệt Thiên, ngươi chỉ là một người, không phải thần, cũng không phải trời.” Lâm Cửu từ toạ ỷ đứng lên, song song nhìn thẳng Diệt Thiên, cười khổ nói: “Nếu như hồi đó ta biết mục đích thống trị thiên hạ của ngươi là muốn nô dịch toàn bộ người trong thiên hạ, ta sẽ không cứu ngươi…”
Nói xong Lâm Cửu lách mình buông tay ôm Diệt Thiên ra, rời đi không quay đầu lại, mái tóc đen phất phơ trước mắt, biến mất như làn khói, lướt qua kẽ tay hắn, vô tung vô ảnh không bắt được một dấu vết, cảm giác không thể nắm trong lòng bàn tay khiến ánh mắt Diệt Thiên lạnh đi.
Từ khi Lâm Cửu bị mất võ công giam lỏng trong Tử Thành, cảm giác vô lực thâm nhập cốt tuỷ dần dần biến thành lạnh lẽo đau lòng.
Mỗi khi Diệt Thiên muốn thân cận Lâm Cửu, Lâm Cửu sẽ luôn luôn siêng năng khuyên nhủ ma đầu, càng không nguyện ý để Diệt Thiên ôm, ngoại trừ một hai lần đầu Diệt Thiên đã từng có hành vi cường thế ra, sau đó, nếu như Lâm Cửu không muốn, Diệt Thiên cũng sẽ không chạm vào nam nhân kia.
Quan hệ như keo sơn, hình như dần dần nguội lạnh, kết thành khối băng, chỉ cần gõ nhẹ sẽ vỡ nát, cũng không biết là do Diệt Thiên không muốn tiếp tục nghe Lâm Cửu khuyên nhủ mãi thậm chí giận giữ mắng chửi, hay bởi vì mỗi lần nhìn thấy Lâm Cửu đều đạm mạc và tranh chấp không ngừng nghỉ.
Số lần Diệt Thiên đến tìm Lâm Cửu càng ngày càng ít, ban đầu ngày nào cũng nhất định phải gặp nhau, rồi dần dần sau đó, thì lại biến thành vài ngày Lâm Cửu mới có thể gặp đại ma đầu kia một lần.
Lâm Cửu rất nhàn, giống như không khí trong suốt phiêu đãng trong Tử Thành tĩnh mịch, trong Tử Thành này cũng có người, có người chết, có người sống, thế nhưng không ai chịu nói chuyện với y, mặc kệ là y ném đá vào quân đoàn xương khi đi qua thì mấy tên chỉ còn xương cốt này cũng không có bất kì phản ứng gì.
Lâm Cửu liên tục chế tạo phiền phức cho Diệt Thiên, y thậm chí nỗ lực dùng lửa đốt chạy sạch Tử Thành, đáng tiếc mỗi lần y chỉ có thể thiêu huỷ được tối đa một gian phòng mà thôi, không đợi thế lửa lan tràn đã có người dập tắt, sau đó, trong Tử Thành không còn thấy một ánh lửa nào, chỉ còn lại một vài viên dạ minh châu để chiếu sáng mà thôi.
Diệt Thiên mặc kệ y, ai cũng mặc kệ y, ngược lại Trần Khôi có chút quan hệ với y lại hay thường xuyên đến thăm y, từ sau ngày nào đó Trần Khôi liền lưu lại trong Tử Thành, giống như một nửa chủ nhân nơi đây tận tâm tận lực phụ tá cho Diệt Thiên, cũng quản lí một ít chuyện trong Tử Thành.
Chỉ là mỗi lần đến ánh mắt Trần Khôi dành cho Lâm Cửu đều mang theo thương hại và miệt thị, không khỏi khiến Lâm Cửu cảm thấy có chút buồn cười, giống như mặc kệ y nói cái gì, đối phương cũng đều cho rằng đây là người đáng thương bị thất sủng đang hồ ngôn loạn ngữ, đang đố kị với Trần Khôi y mà thôi, đây có lẽ gọi là yêu đến hồ đồ nhỉ.
Đứng tựa vào một góc phòng lạnh lẽo nào đó trong Tử Thành, nam nhân chán nản dần dần trượt xuống, cúi đầu ôm chặt lấy đầu gối của mình chôn mặt vào trong, tâm lạnh, là Diệt Thiên đối với khuyên bảo của y hoàn toàn làm ngơ; mất mát, là giữa Diệt Thiên và y không còn tồn tại sự tín nhiệm lẫn nhau nữa.
Bất lực như vậy, vô thố như vậy, khiến người ta cảm thấy nản lòng thoái chí.
Có đôi khi, Lâm Cửu thường hay nghĩ, nếu như đạo đức tam quản của y không cường liệt đến thế, nói không chừng cũng sẽ mù quáng đi theo Diệt Thiên, cùng đại ma đầu tiêu diệt thế giới này, chỉ là đáng tiếc a, tam quản của y hình như vẫn còn rất cứng rắn, có đây chính là giang sơn dễ dổi bản tính khó đời a?
Lâm Cửu tự giễu, dần dần dựa vào tường nhắm mắt lại, mấy ngày nay y càn quấy, vừa thiêu phòng vừa phá hoại, Diệt Thiên không giáo huấn y đã tính là tốt rồi a, chỉ là Lâm Cửu tình nguyện Diệt Thiên đi ra gặp y một lần, cũng không muốn mỗi ngày đều phải trải qua sự cô đơn lặng lẽ.
Hay là bởi vì…Diệt Thiên đã không còn đặt y ở trong lòng nữa?
Màn đêm lạnh giá, ma đầu mấy ngày nay tránh mặt Lâm Cửu vô thanh vô tức đứng trước mặt nam nhân, trầm mặc đứng nhìn nam nhân dựa vào góc phòng ngủ một lúc rồi mới xoay người rời đi, khi hắn rời đi, thân ảnh nhỏ nhỏ dựa ở góc tường tựa hồ trở nên ấm áp một chút.
Nhưng…vẫn là một mảnh lặng im.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.