Chương trước
Chương sau
Diệt Thiên đã tỉnh rồi, nhưng Lâm Cửu lại không thấy được nữa trong ánh mắt của đối phương, sự ôn nhu chỉ thuộc về một mình y mà y vẫn hằng mong ngóng. Sau khi tỉnh táo lại, Diệt Thiên tĩnh lặng như băng sơn xanh thẫm dưới đáy biển sâu vạn trượng, trong mắt không có mảy may tí xúc động nào, không gợn sóng, không chút động đậy, chỉ là bình thản nhìn Lâm Cửu, khiến y cảm thấy hơi hơi sợ hãi.
Lẽ nào sau khi Diệt Thiên tỉnh lại đã quên mất y rồi sao? Hay là bởi vì tam hồn chia lìa dẫn đến kí ức của Diệt Thiên bị tổn hại? Lâm Cửu nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của ma đầu, không cách nào ngăn được nỗi sợ hãi trong lòng, thanh âm run rẩy nhìn Diệt Thiên, nhỏ giọng kêu lên: “Diệt Thiên, nói chuyện đi, ta muốn nghe thấy tiếng của ngươi, ta muốn ngươi gọi tên của ta, ta là Lâm Cửu, là Tiểu Cửu của ngươi đây, lẽ nào ngươi đã quên ta rồi sao?”
“Diệt Thiên, ta rất nhớ ngươi, ta nhớ ngươi nhớ đến thật thống khổ, ngươi đừng khiến ta sợ có được hay không——”
Nước mắt nóng hổi từng giọt rơi xuống, chảy xuôi theo gương mặt ma đầu.
“Nhớ kĩ, đương nhiên nhớ kĩ…”
Ma đầu rốt cuộc mở miệng, đáy mắt bình tĩnh dần dần hiện ra một tia tiếu ý nhàn nhạt.
Kí ức kiếp trước, kí ức kiếp này, tất cả đều từ từ rõ ràng trong đầu Diệt Thiên, cũng có thể nói, là rõ ràng trong đầu U Minh Hắc Liên.
Tuyết sắc liên hoa oánh nhuận trên trán Lâm Cửu đã khắc dấu ấn thật sâu trong đầu ma đầu, lần thứ hai tỉnh dậy từ giấc ngủ say ngàn năm, sau khoảng thời gian thích ứng ngắn ngủi, tất cả mọi thứ đều được sáng tỏ. Hắn đã nhớ lại mọi chuyện, nhớ lại nghìn năm trước đây, nam tử trước mặt đã tàn nhẫn và lạnh lùng đâm kiếm vào trái tim hắn như thế nào.
Nam nhân này, nam nhân mà hắn đã từng yêu sâu sắc thế mà lại phản bội hắn, tàn nhẫn đánh hắn vào địa vực băng lãnh hắc ám đó.
Một nghìn năm, tròn một nghìn năm, hắn lại trở về.
Hắn có thể nào không nhớ rõ nam nhân này được chứ?
Khoé miệng Diệt Thiên khẽ cong lên một độ cung, ma đầu vươn tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt vui sướng của Lâm Cửu, nhìn gương mặt vui quá hóa khóc của đối phương, dịu dàng nói: “Nhớ chứ, ta tất nhiên là nhớ ngươi rồi. Cho dù qua trăm năm nghìn năm, ta cũng vẫn nhớ kĩ ngươi, cho dù luân hồi vạn kiếp, ta vẫn sẽ không quên khí tức của ngươi, cho dù ngươi là Chí Thiện Bạch Liên hay là Lâm Cửu, ta đều nhớ, đời đời kiếp kiêp sẽ không quên ngươi….”
Sẽ không quên tất cả những gì ngươi đã từng gây cho ta, có vui sướng, có thoả mãn, có hạnh phúc, cũng có phản bội cùng tổn thương sâu sắc mà ta vĩnh viễn cũng không quên được.
Một kiếm Chí Thiện Bạch Liên đâm vào ngực hắn kia, hắn vĩnh viễn cũng không thể quên.
“Diệt Thiên…” Lâm Cửu vui đến phát khóc đã nói không nên lời nữa rồi. Không biết được suy nghĩ trong lòng Diệt Thiên, Lâm Cửu chỉ vì lại được nghe thấy thanh âm của hắn, cảm nhận được khí tức của đối phương mà vui đến mức cái gì cũng không còn nhớ. Cái tên “Diệt Thiên” này có gọi bao nhiêu lần cũng sẽ không thấy phiền, còn ma đầu này, cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng sẽ không thấy ngán.
“Sao lại khóc, bởi vì nhìn thấy ta tỉnh lại mà rơi lệ sao?” Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lâm Cửu, Diệt Thiên bỗng chốc kéo nam nhân đang nửa quỳ bên ngoài vào trong hắc liên rộng lớn. Lâm Cửu chỉ cảm thấy một cơn choáng váng đến nghiêng trời lệch đất, nhoáng một cái, y đã nằm lọt bên trong hắc liên, bị Diệt Thiên đặt ở dưới thân .
“Lệ mới đẹp làm sao, mỗi lần thấy ngươi rơi lệ, lòng ta đều rất đau.” Lệ này, thế nhưng chỉ là dối người mà thôi, Chí Thiện à Chí Thiện, rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm thế nào đây?
Hơi cúi đầu, Diệt Thiên nhẹ hôn lên vệt nước mắt trên mặt Lâm Cửu.
“Diệt Thiên…” Được đối xử dịu dàng như thế này, Lâm Cửu còn có thể đòi hỏi thêm gì nữa chứ? Đây là người mà y yêu sâu sắc, là người y nguyện ý trả giá bằng cả sinh mệnh.
Ma đầu nhẹ nhàng vuốt ve Lâm Cửu, theo gương mặt trượt thẳng xuống phía dưới, y phục trên người dù chưa cả chạm vào nhưng lại như bị làm phép lỏng lẻo rơi ra. Chỉ trong nháy mắt, Lâm Cửu liền cảm giác được quần áo trên người y đang dần bong ra từng cái một, y khẽ ngửa đầu cảm nhận sự đụng chạm đến từ chính ma đầu.
Bàn tay lạnh lẽo trượt vào trong vạt áo Lâm Cửu, không có bất cứ gì ngăn cản chạm vào thân thể nóng như lửa của y, khi thì dùng sức khi thì dịu dàng vuốt ve khiến Lâm Cửu nhịn không được run nhè nhẹ, khi thì tê dại khó nhịn, khi lại khiến y không kìm lòng nổi muốn được nhiều hơn nữa, mà lúc Diệt Thiên lột hết toàn bộ quần áo trên nửa người dưới của y, Lâm Cửu lại khẽ run rẩy.
Sự run rẩy này không chỉ đến từ sự vuốt ve dịu dàng của người mình yêu nhất, mà phần lớn là do ác mộng đêm trước vẫn lưu lại trên thân thể cũng như sâu trong nội tâm y.

Ngay trước đó không lâu, y vừa mới bị Tây Sa Thương Hải chạm qua ——
Hiện tại, y sao có thể để Diệt Thiên ôm mình được. Mặc dù y vẫn yêu nam nhân này như trước, nhưng cơn ác mộng trong đêm tối đó vẫn như cũ quanh quẩn xung quanh y, khiến y không cách nào lập tức thoát ra. Y cần một ít thời gian, để quên đi sự đụng chạm của bất luận kẻ nào trên thân thể y ngoại trừ Diệt Thiên.
Y càng cần một ít thời gian để trái tim mình có thể an tĩnh lại.
Nhưng khi nhìn ma đầu nằm đè trên người y, Lâm Cửu lại không có dũng khí và nghị lực để đẩy ra, y không bao giờ muốn phải rời xa nam nhân này nữa.
“Diệt Thiên…” Mở to mắt chăm chú nhìn vào ma đầu, Lâm Cửu liên tục âm thầm nói với chính mình, cứ quên đi là được rồi, coi như một đêm trước đó chuyện gì cũng chưa xảy ra, bây giờ người ôm y là Diệt Thiên, là đại ma đầu, là ái nhân y vẫn mong nhớ từ lâu, không phải là người khác!
Y chỉ cần có Diệt Thiên là đủ rồi, chỉ cần biết lúc này người ôm y là Diệt Thiên là đủ rồi, không có gì phải sợ hết, cũng không có gì phải hoảng hốt.
Nhẹ nhàng mở ra hàm dưới của Lâm Cửu, ma đầu cúi xuống dịu dàng hôn y. Môi chạm môi, dây dưa triền miên.
Mãi một lúc sau, ma đầu y phục vẫn chỉnh tề đột nhiên kéo khố quần của Lâm Cửu xuống, y lập tức không một mảnh vải che thân, cả người đều hiển lộ ra hết trước mắt ma đầu.
Lâm Cửu khẽ run rẩy, muốn vươn tay cởi y phục trên người Diệt Thiên, y không thích cách đối phương một lớp quần áo, y muốn cảm nhận một cách chân thực khí tức của Diệt Thiên, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ma đầu, tất cả tất cả…mà không phải bị ngăn cách bởi lớp quần áo cứng ngắc này.
Diệt Thiên kéo lại tay Lâm Cửu, chưa kịp để đối phương phản ứng đã lật thân thể Lâm Cửu lại, Lâm Cửu lập tức biến thành bộ dáng nằm úp sấp, trước mắt chỉ toàn một màu đen thui của hắc liên, không nhìn thấy được chút xíu nào dáng người của Diệt Thiên. Sau một khắc, eo bị kéo cao lên, một trận đau nhức kịch liệt xâm nhập vào sâu bên trong nơi mềm mại mới bị chà đạp đêm hôm qua.
“A——”
Một tiếng kêu đau đớn kiềm nén từ sâu trong yết hầu tràn ra. Lâm Cửu nằm úp sấp trên hắc liên gắt gao cắn chặt răng, hai tay bấm sâu vào trong cánh hoa.
Đau quá——
“Diệt —— A ——”
Y muốn xoay người lại, y không muốn đưa lưng về phía Diệt Thiên, y không muốn đối mặt với bóng đêm, y không muốn như vậy…
“Sao vậy, ta ở đây, không vui sao?” Thanh âm trầm thấp vang vọng bên tai Lâm Cửu, cùng với nó cũng là cực hạn mà Lâm Cửu chưa bao giờ trải qua, là cực hạn vui sướng, nhưng cũng là cực hạn đau đớn.
Lực đạo gần như sắp đâm thủng y khiến y không thể nào tiếp tục cắn môi kiềm nén, ác mộng đêm trước lại một lần nữa trùm xuống, là ảo giác hay hiện thực, Lâm Cửu đều đã không thể phân biệt được.
Người đang ôm y là Diệt Thiên phải không?
Thế nhưng y không nhìn thấy…y không nhìn thấy cái gì hết…
Ma đầu gắt gao đè nặng không cho y xoay người, mặc kệ Lâm Cửu van xin thế nào, nhưng ma đầu vẫn nhất quyết không chịu buông tha, mỗi khi Lâm Cửu muốn quay đầu lại, thì lại bị tay Diệt Thiên ấn trở về.
“Diệt Thiên, để ta nhìn ngươi…để ta quay lại nhìn ngươi được không… Ta muốn nhìn ngươi, ta muốn ôm ngươi…”
“A, đau quá, đau quá, đừng, Diệt Thiên…Không được, ta đau quá, hức hức ——”
Nỗ lực cùng dày vò trong mấy ngày nay đã khiến thân thể Lâm Cửu lên tới mức cực hạn, làm sao chịu đựng nổi âu yếm kịch liệt hết sức như thế này. Nước mắt không rõ là sung sướng hay thống khổ rơi xuống hắc liên, lời nói trong miệng dần dần trở nên mơ hồ, biến thành từng âm tiết rời rạc liên tục lặp đi lặp lại. Lâm Cửu không tài nào kiềm nén được tiếng khóc nức nở đứt quãng.
“Không được, dừng lại…Diệt Thiên, ta đau quá…ta đau quá…”
Ngay cả sức lực để túm lấy cánh hắc liên cũng không còn nữa, nam nhân tựa như một con cá mắc cạn đang hấp hối, nghẹn ngào, cầu xin.
“A a——”
Một cơn đau đớn mãnh liệt thình lình ở bên trong thân thể Lâm Cửu lan ra, y cả người ướt đẫm mồ hôi gào lên một tiếng thê thảm rồi vô lực nằm sấp trong hắc liên, chỉ không ngừng run rẩy.
Một màu đỏ tươi tràn ngập trên đoá hắc liên, đỏ đen cực kỳ tương phản khiến thân thể trắng bệch của Lâm Cửu lộ ra cảm giác thê mỹ sâu sắc, làm cho người khác chỉ muốn ôm vào lòng dịu dàng âu yếm.
Tầm mắt chuyển xuống nửa người dưới có chút đáng thương của Lâm Cửu, đáy mắt bình tĩnh như nước của ma đầu hơi hơi khuấy động, nhưng vẫn bình thản đứng ở một bên nhìn nam nhân hôn mê nằm trong hắc liên.
Nhắm mắt hít sâu một hơi, hồi ức khi hắn là Diệt Thiên, khi Chí Thiện là Lâm Cửu quanh quẩn trong lòng U Minh không cách nào phai nhạt được.
“Chí Thiện, ta có thể tiếp tục tin ngươi một lần nữa được sao?” Khẽ thở dài một tiếng, nhìn nam nhân nằm trong hắc liên, Diệt Thiên giơ tay lên, cánh liên hoa liền khép lại bao lấy Lâm Cửu, những vết thương hắn vừa gây cho Lâm Cửu rất nhanh sẽ khép lại. Mà Diệt Thiên cũng một cần một chút thời gian để suy nghĩ thêm.
Hắn, rốt cuộc nên làm thế nào với Lâm Cửu đây?
Ánh mắt chợt khẽ động, Diệt Thiên nhìn ra bên ngoài, xoay người từ từ biến mất trong thế giới hắc ám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.