Chương trước
Chương sau
Lúc đi vào điện Lâm Cửu hơi ngẩng đầu nhìn một chút, những chỗ nhìn thấy đều chấn động nội tâm y, nơi này khiến y có cảm giác quen thuộc mãnh liệt, nhưng đến tột cùng là quen thuộc thế nào, giống như là người đi đường trong sương mù dày đặc buổi sớm, chỉ có thể nhìn thấy phía trước đèn xe sáng rực, nhưng không cách nào xuyên thấu qua xương mù, để nhìn rõ xem đến tột cùng là xe ô tô hay chỉ là ngọn đèn pin trong tay người khác phát ra ánh sáng.
Loại cảm giác lúc này của Lâm Cửu, cảm giác quen thuộc như có một tầng sương mù mông lung, dù thế nào cũng không thể gạt đi.
Có phải trước kia y đã từng ở nơi này, có phải nơi này có quan hệ gì với y không a?
Chiếc ghế đặt giữa đại điện, Tây Sa Thương Hải không ngồi, là đang chờ người nào đi qua hắn ngồi lên sao?
Lúc trước Lâm Cửu đã hỏi qua một chút về chuyện tình ở Tây Sa Thương Ưng Quốc, trong đó có một việc chính là về cung điện này, trước khi Tây Sa Thương Hải xuất hiện, cung điện này vẫn bị tuyết lớn bao trùm, không ai biết phía dưới lớp tuyết dày cộp đó lại có một toà cung điện tuyết bạch như vậy.
Lúc Tây Sa Thương Hải trở thành Thương đế, cung điện này là do Thương đế phát hiện, từ nay về sau liền trở thành nơi Tây Sa Thương Hải thường hay ở nhất.
Trước kia lúc tiếp kiến triều thần và sứ thần ngoại quốc, Tây Sa Thương Hải chưa từng lựa chọn ở trong cung điện này, hắn thậm chí không cho phép bất cứ ai ngoại trừ hắn được bước vào điện, lúc này đột nhiên tuyển trạch tiếp kiến đoàn thương nhân từ Trung Thiên Quốc trong đây thật sự là khiến người ta có chút bất ngờ.
Đoàn thương nhân này chiếm được sự coi trọng của Thương đế địa vị cao quý trong lòng thấy tự hào, chỉ là lúc bọn hắn định bước vào Tuyết Điện đã bị đạo đao sáng loáng kề ngay lên cổ, chỉ sợ chân vừa chạm xuống, đầu người cũng rơi luôn, quan viên đứng bên cạnh diện vô biểu tình nói với đoàn thương nhân đỉnh đầu đang toát mồ hôi lạnh này: “Ở ngoài, từng người từng người tiến vào.”
Mọi người vừa nghe liền lui trở lại, từng người từng người tiếp kiến, Thương đế này cũng thực là cho bọn họ thể diện a? Đám thương nhân âm thầm vui vẻ, nhưng Lâm Cửu lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Người thế giới này tuy rằng không khinh thường thương nhân, nhưng tư tưởng trọng tang ức thương vẫn tồn tại, Thương đế cao ngạo, liền tự thân tiếp kiến thương nhân từ nước khác, lại còn muốn từng người từng người đến tiếp kiến, lời này nói ra chỉ sợ có mấy người sẽ tin tưởng a, chỉ là chuyện tới nước này, đã không cho phép Lâm Cửu tiếp tục do dự.
“Lâm Cửu, ai là Lâm Cửu?” Quan viên nhìn danh sách đọc ra tên được xếp đầu tiên.
Người đầu tiên vào yết kiến Thương đế, cư nhiên là Lâm Cửu.
“Ta là Lâm Cửu.” Nam tử bước ra, cầm trong tay một bức hoạ quyển, quan viên ngẩng đầu vừa nhìn thấy Lâm Cửu, trong mắt liền lộ ra kinh diễm, nhưng cũng không đặt đường nhìn quá lâu trên người y.
Quan viên gật đầu, nói: “Được rồi, vào đi.”
….
….
Bước chân rơi vào mặt đất oánh bạch sạch sẽ, Lâm Cửu cúi đầu nhìn cước bộ lúc ẩn lúc hiện dưới vạt áo, không nhanh không chậm đi lên phía trước, bên tai một mảnh im lặng không nghe thấy bất luận thanh âm gì, nếu như không phải sớm đã biết Tây Sa Thương Hải ở trong cung điện, y có lẽ sẽ nghĩ trong thế giới này chỉ có một mình y.
Lâm Cửu ngừng lại, đứng ở cự li cách chục bước với đài cao mấy chục thước kia, bây giờ chưa thể tiến đến quá gần.
“Thảo dân Lâm Cửu bái kiến Thương đế.” Cúi đầu, Lâm Cửu đang chuẩn bị quỳ xuống thì trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm Tây Sa Thương Hải, cũng vừa kịp ngăn lại động tác của y, Lâm Cửu cũng liền đứng thẳng.
“Lâm Cửu… bản vương nghe nói Hoàng Phủ Đế Quốc cũng có một người tên Lâm Cửu, được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ngươi hãy ngẩng đầu lên cho bản vương nhìn xem, bộ dạng như thế nào, có phải tất cả mọi người tên Lâm Cửu trên đời này đều có khuôn mặt xinh đẹp hay không.” Khuỷu tay chống gối, Tây Sa Thương Hải quan sát nam tử vẫn cúi đầu phía dưới.
Lâm Cửu nghe vậy, cũng liền chậm rãi ngẩng đầu lên, mặc dù y và Tây Sa Thương Hải cách nhau cực xa, nhưng y vẫn chống lại đường nhìn quan sát của đối phương, đột nhiên quên mất sợ hãi tránh né, Lâm Cửu cứ như vậy không hề kiêng kị chống lại ánh mắt của Tây Sa Thương Hải.
Tây Sa Thương Hải chỉ khẽ cười cười, cũng không có bất luận bất kì đánh giá gì với vẻ ngoài của Lâm Cửu, đường nhìn chuyển dời tới hoạ quyển trên tay y, Tây Sa Thương Hải vẫy vẫy tay nói: “Ngươi cầm hoạ quyển gì vậy, trình lên đây cho bản vương xem thử… cũng để bản vương nhìn rõ ngươi một chút, quá xa rồi.”
“Vâng.”
Hai tay nâng hoạ quyển, Lâm Cửu từng bước tiêu sái đi lên bậc thang, mà Tây Sa Thương Hải cũng lẩm bẩm nói chuyện.
“Bậc thang tổng cộng có sáu mươi sáu bậc, đại biểu cho sáu mươi sáu khổ nạn và kiếp số, người trước kia kiến tạo lên bậc thang này đã từng nói qua, các ngươi từng người bước lên bậc thang này tới trước mặt ta đại biểu cho các ngươi đã trải qua sáu mươi sáu gian khổ trong cuộc sống, ngươi nói như vậy có phải rất đáng ghét hay không, rõ ràng chính y muốn trải qua gian khổ và kiếp số thế gian, nhưng hết lần này đến lần khác còn muốn kéo theo những người khác, có thể tính là không chỉ y, người tới thế gian này đều phải trải qua kiếp số.” Lúc Tây Sa Thương Hải lầm bẩm nói chuyện, Lâm Cửu cũng đã đi tới chỗ cách Tây Sa Thương Hải vài bậc thang.
Chỉ cần chìa tay ra, Tây Sa Thương Hải có thể chạm đến Lâm Cửu.
“Thương đế, thỉnh xem.”
Tây Sa Thương Hải không thèm liếc mắt đến hoạ quyển, nhìn Lâm Cửu nói: “Tiến lên một bước, mở bức hoạ ra cho bản vương nhìn.”
“Vâng.” Lâm Cửu theo lời hành sự, liền bước lên một bậc thang, Lâm Cửu mở bức hoạ ra, trên bức hoạ vẽ một người, một nam nhân đứng ở trong rừng, dáng dấp, giống Lâm Cửu như đúc.
Đây… là chuyện gì? Đây không phải là hoạ quyển Thánh Nữ Mạc Âm đưa cho y sao a.
Ngay lúc Lâm Cửu sửng sốt, Tây Sa Thương Hải đã vươn tay bắt được tay Lâm Cửu: “Tiên hiệp từ Vọng Nguyệt Sơn xuống, thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, sự đệ Hiền Môn Thánh Giả, ngươi là Lâm Cửu… cũng chính là Lục Tiểu Phụng a?”
“Thảo dân không hiểu Thương đế đang nói gì, bệ hạ hẳn nhận sai người rồi đi?” Trấn định như núi, Lâm Cửu bị Tây Sa Thương Hải bắt được tay không có một chút hoảng loạn, ngay lúc đang nói nam tử lại đột nhiên bất ngờ hạ thủ với Tây Sa Thương Hải, một chưởng bổ về phía người nọ.
Tây Sa Thương Hải cứng rắn thừa nhận một chưởng của nam tử, trả giá thụ thương để lấy được thời cơ tốt nhất bắt được Lâm Cửu, nếu như hắn tránh thì Lâm Cửu tất sẽ đào tẩu.
“Lần này ngươi chạy không thoát đâu.” Khoé miệng chảy xuống một vết máu, trên mặt Tây Sa Thương Hải lại lộ ra tiếu dung, hai ngón tay chế trụ mệnh môn Lâm Cửu.
Nhanh chóng điểm huyệt, Lâm Cửu bị Tây Sa Thương Hải phong trụ lại võ công.
….
….
Hình ảnh trên bức hoạ quyển đó là lúc Lâm Cửu ở trên Vọng Nguyệt Sơn, Lâm Cửu không biết bức hoạ quyển này bị người ta đánh đổi lúc nào, cũng không biết lúc nào bị Tây Sa Thương Hải phát hiện, mà Tây Sa Thương Hải làm sao biết chuyện Lâm Cửu chính là Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng chính là Lâm Cửu.
Chẳng lẽ Thánh Nữ Mạc Âm bán đứng y? Hình như không giống.
“Ngươi tới để tìm tàn hồn của Diệt Thiên?” Tây Sa Thương Hải một bên hỏi.
Lâm Cửu bị phong trụ võ công, bọn họ vẫn ở trong tuyết điện, Tây Sa Thương Hải để Lâm Cửu ngổi trên chiếc ghế giữa đại điện, mà Tây Sa Thương Hải thì vẫn ngồi ở trên bậc thang phía dưới.
“Đúng vậy, ngươi sẽ cho ta sao?” Lâm Cửu không nghĩ giãy dụa hay chạy trốn, y cứ như vậy tựa vào ghế, quan sát nam tử ngồi dưới chân, “Có phải ngươi từ sớm đã biết ta tới, là ai nói cho ngươi biết ta chính là Lục Tiểu Phụng, Hoàng Phủ Thiên Niên hay Hoa Tư?”
“Đều không phải, chỉ là ta đoán được mà thôi.” Tây Sa Thương Hải đưa lưng về phía Lâm Cửu, quan sát đại điện trắng tinh dưới sáu mươi sáu bậc thang, khẽ cười nói: “Ngươi vừa rồi không dùng hết toàn lực, vì sao ngươi lại cố ý để ta bắt được, lẽ nào ngươi nghĩ ta sẽ giao thanh liên bình cho ngươi phải không.”
“Đúng.” Lâm Cửu trả lời thẳng thắn, trí vào chỗ chết sau sinh, biện pháp này có thể nói là quá mạo hiểm, cấp tiến, thế nhưng không có mạo hiểm sao có thể có được thu hoạch, trong thời gian ngắn như vậy, Lâm Cửu thực sự không tìm được cách nào khác để lấy được thanh liên bình bên người Tây Sa Thương Hải.
Nghiệp Hoả Hồng Liên không phải đã từng nói qua sao, Tây Sa Thương Hải kiếp trước và Chí Thiên Bạch Liên có mối quan hệ khó nói rõ, về phần là quan hệ gì, Lâm Cửu loáng thoáng có thể đoán được một ít, từ chuyện bảo lưu lại Tuyết Điện này, y đã hoặc nhiều hoặc ít lấy được vài đầu mối.
“Thanh liên bình ta tuyệt đối không thể giao cho ngươi, mà ngươi, cũng đừng tái trở lại tìm người kia nữa, hắn vĩnh viễn không thể hồi tỉnh lại, ngươi cũng vĩnh viễn không thể gặp lại hắn.” Tây Sa Thương Hải đứng lên, nhìn xuống, hắn nhìn Lâm Cửu, khoé miệng khẽ cong lên, “Cứ ở đây là được rồi, ngay từ đầu Tuyết Điện chính là của ngươi, rốt cuộc ta cũng đợi được ngày ngươi trở về, Chí Thiện.”
“Hắn sẽ tỉnh lại.” Lâm Cửu mỉm cười với Tây Sa Thương Hải, ngón tay chỉ chỉ ngực trái của mình, nói: “Hắn đang ở chỗ này, chỉ cần ngày nào ta còn, hắn sẽ không chết.”
Trên mặt Tây Sa Thương Hải hiện một tia dị sắc, sau cùng bước vào bẫy rập Lâm Cửu thiết kế: “Chỉ cần ngươi không quay về, thì hắn sẽ không tỉnh lại.”
Lâm Cửu dường như đã bắt được một vài nhược điểm của Tây Sa Thương Hải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.