Trong thinh không hỗn độn, Lâm Cửu không biết mình đang ở nơi nào, có phải y vừa hôn mê hay không, vậy hiện tại hẳn là đã thanh tỉnh, hay là linh hồn xuất ra bồng bềnh ở thứ nguyên không biết nào đó a?
Một ý nghĩ đột nhiên xẹt qua trong đầu Lâm Cửu, khó thể nào y vẫn còn sống? Hay là, lúc này y đã chết mất rồi, lại tiếp tục ngoạn xuyên không? Phải chăng, người ta sau khi chết sẽ giống y lúc này vẫn bảo lưu được ý thức, nhưng không thể quay về thân xác ngày trước a?
Lâm Cửu bị vây trong thời gian hỗn độn mông lung, rồi đột nhiên cảm thấy đầu óc lộn xộn của y được chiếu sáng, giống như trong thế giới hắc ám đột nhiên bị rọi đèn loá mắt, hoặc là mặt trời giữa trưa soi rọi, trong một mảnh bạch quang chói mắt, Lâm Cửu phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ.
Nơi này là địa ngục hay thiên đường, vì sao bốn phía lại trắng xoá, an tĩnh, tường hoà như vậy, mạc danh kỳ diệu khiến Lâm Cửu cảm thấy ấm áp, cảm giác này y chưa từng có bao giờ, nếu muốn dùng ngôn ngữ để miêu tả, nó giống như cảm giác về gia đình, ấm áp mà lại an toàn, khiến tâm y đều lắng xuống.
Hít một hơi thật sâu, không khí tươi mát thấm vào ruột gan trong nháy mắt gột tẩy hết thân thể y, khiến Lâm Cửu cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng như muốn bay đi, cảm giác kì quái này làm Lâm Cửu nhịn không được khẽ cong khoé miệng lên, chầm chậm bước đi trong thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848192/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.