Đi cùng đám người Hoàng Báo, hôm nay Lâm Cửu mang trên vai trọng trách thám tử “Sherlock Holmes” đi tới thi phòng trong cung, dựa theo thủ dụ của hoàng đế, đám người Lâm Cửu thuận lời tiếp nhập thi phòng, vừa khéo gặp một nhóm người khác cũng đang ở trong này kiểm tra thi thể người chết.
“Yêu, xem ai tới này, đây không phải là vị Lâm Cửu Lâm thái phó tử mà phục sinh của chúng ta hay sao, người cao quý như ngài sao lại đi tới nơi ô uế này, để những thứ bẩn thỉu làm dơ bạch y của ngài thì thật không tốt chút nào a.” Một nam tử thoạt nhìn như tên trộm, đội mũ quan, dáng người cao gầy như cây gậy, trên mặt có bộ râu cá trê khe khẽ liếc mắt nhìn Lâm Cửu, trong mắt lơ đãng toát ra ánh nhìn khinh miệt.
Nam nhân này là ai? Y là ai a? Nam tử râu cá trê quả thực không nghĩ ra vì sao một tên bề ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa như vậy lại trở thành người chỉ đạo bọn họ, Lâm Cửu chỉ là một tên hoàn khố công tử ăn không ngồi rồi, giống như chiếc lá rụng trên mặt đất khiến kẻ khác thấy chướng mắt, chỉ bởi vì cái người như chiếc lá rụng này đã từng bò lên long sàng của hoàng đế, nên hôm nay mới chạy được tới đây?
Thực là quá sức nực cười! Cái gì mà sống lại, trong mắt hắn xem ra đó chỉ là lời nói dối hoang đường mà thôi!
Lâm Cửu là ai, là người từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, là người từ nhỏ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848186/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.