Ánh sáng dạ minh châu rọi sáng bốn phía, nam tử thân khoác áo choàng trắng một mình đi trong sơn động rộng rãi trống trải, đi được một hồi, cũng không thấy con quái vật nào nhảy ra, Lâm Cửu cũng hơi an tâm một chút, phỏng chừng là sắp đến đích, nên nơi này không còn quái vật doạ người gì nữa.
Chẳng qua đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy điểm cuối, phía sau cũng không có người theo kịp, từ trước đến giờ chưa từng quen với việc một mình lẻ loi độc hành trong bóng đêm, Lâm Cửu không cách nào khiến cho tâm tình mình không sa sút.
Rốt cuộc là phải đi bao lâu nữa mới có thể tìm được cửa ra, rốt cuộc phải mất bao lâu nữa mới tìm được Diệt Thiên.
Nếu như Diệt Thiên đi nhầm đường, chẳng phải bọn họ sẽ không thể gặp nhau sao? Vạn nhất y không tìm được Diệt Thiên, Diệt Thiên cũng không tìm được y, vậy y biết làm thế nào đây?
Vắng vẻ và hắc ám bốn phía càng khiến cho tâm tình trở nên áp lực, khó chịu.
Vừa đi vừa phải cố sức lấp kín sơn động, lúc này Lâm Cửu đã có chút mệt mỏi, nhưng không dám dừng lại nghỉ ngơi, chẳng may lại có con quái vật gì đó xuất hiện, hoặc là bị bọn Cao Thanh đuổi theo.
“Diệt Thiên…” Trong khung cảnh tối đen như mực nhỏ giọng thì thào tự nói, Lâm Cửu đột nhiên có một loại xúc động muốn rơi lệ.
Ở đây thật tối, tựa hồ như vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng, không thể nhìn thấy lối ra, càng không biết có bị nhốt cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848162/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.