Quốc đô Thiên Đế Thành Trung Thiên Quốc, cho dù mới là những ngày đầu thu, trong thành vẫn có trăm hoa khoe sắc, giống như thiên cung của tiên nhân cư trụ trên chín tầng trời, cách ăn mặc đủ màu của mọi người đến từ ngũ hồ tứ hải đi lại trong đô thành phồn hoa, một bóng xám nhanh nhẹn xuyên qua đoàn người lách vào trong một ngõ nhỏ.
Đấu lạp to rộng che khuất dung mạo, tấm áo choàng màu xám lay động mà không hề phát ra âm thanh, nam tử đột nhiên dừng bước, đơn giản là vì phía trước có người chặn lối đi.
“Tiểu Khôi Khôi, sao đã đến Thiên Đế Thành lại không tới gặp sư huynh a?” Chỉ phiến khẽ động, nam tử nho nhã vận xiêm y màu tím nhạt mang theo nụ cười vô lại: “Đệ người này ở bên ngoài loanh quanh đã quá lâu rồi, thật là càng ngày càng giống một dã nhân.”
Trần Khôi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, hừ nhẹ một tiếng đầu xoay qua một bên.
Một bình thanh tửu, hai cái chén ngọc.
Địa điểm từ trong ngõ nhỏ chuyển đến một tửu lâu nổi danh trong Thiên Đế Thành, nhẹ nhàng đong đưa cái quạt, Hoa Tư nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, tràn đầy thích ý than thở: “Uống đến uống đi, vẫn là rượu có mùi vị ngon nhất, trà mặc dù thơm, nhưng không giống rượu nùng nhiệt thấm vào trong bụng, tựa như cuộc sống này, bình bình đạm đạm chẳng thà oanh oanh liệt liệt, sư đệ ,đệ nói xem có đúng không?”
Trần Khôi cúi đầu không nói, cầm lấy chén rượu một ngụm uống cạn.
Hoa Tư cười cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848155/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.