Chương trước
Chương sau
“Có người muốn giết y, Lâm Cửu đương nhiên là rất hận, đặc biệt đây rõ ràng là tai bay vạ gió, chỉ là một vị phi tử tự tiện phỏng đoán y cùng hoàng đế dư tình chưa dứt, đã muốn thuê người lấy mạng y.
Y chẳng phải là thánh nhân gì, sau khi biết Lệ phi phái người đến ám sát mình, Lâm Cửu thật muốn đến trước mặt nữ nhân kia hung hăng cho nàng hai cái bạt tai, trong lòng cũng sẽ mắng nàng nghìn lần vạn lần, nhưng mà y chưa từng nghĩ sẽ dùng gậy ông đập lưng ông, y đương nhiên oán hận nữ nhân kia mạc danh kì diệu muốn giết y, thậm chí cũng từng oán hận nghĩ muốn đối phương đi chết.
Chỉ là suy nghĩ chút thôi, nữ nhân kia đương nhiên là ngu xuẩn đáng chết, nhưng hài tử chưa xuất thế trong bụng nàng chung quy vẫn là vô tội.
Hài tử kia còn chưa kịp nhìn thế giới này một cái, đã đi theo mẫu thân .
“Nghĩ gì vậy?” Thanh âm của Diệt Thiên từ đỉnh đầu truyền đến, Lâm Cửu quá mức xuất thần vì thế nên lúc ma đầu này đi vào cũng không phát giác ra.
Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn nam tử đã ngồi xuống bên giường, khuôn mặt tuấn mỹ này đối với y mà nói luôn có ma lực thần kì, mà sủng ái của Diệt Thiên y cũng chưa bao giờ từng hoài nghi, nam nhân này yêu y, đó có phải là là người có thể vì y mà chính tay giết chết một nữ nhân và hài tử chưa xuất thế không?
Ôn nhu như vậy, mà cũng tàn nhẫn như vậy.
Lâm Cửu ngơ ngác nhìn gương mặt Diệt Thiên…
Hơi híp mắt lại, ma đầu đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm Lâm Cửu, nhẹ giọng nói: “Nhìn ta như vậy, là cho rằng người giết chết Lệ phi là ta sao?”
Lâm Cửu lập tức khẩn trương nhìn chằm chằm hai mắt đạm như cổ tỉnh*(lãnh đạm như giếng cổ) của Diệt Thiên, sao Diệt Thiên lại biết chuyện này? Nam tử lập tức phản ứng lại, tuy rằng vừa rồi Diệt Thiên không ở trong phòng, nhưng lấy tính tình và công lực của Diệt Thiên, muốn nghe lén y với Hoàng Phủ Thiên Niên nói chuyện hiển nhiên là một việc dễ như trở bàn tay.
“Diệt Thiên…” Đôi môi Lâm Cửu nhẹ nhàng run rẩy, lời nói nửa chừng lại dừng lại, y sợ, y sợ ma đầu này vì y mà dính máu tươi của người khác.
Nhẹ nhàng khêu khêu cằm nam nhân, ma cúi đầu lưu lại nụ hôn nhè nhẹ lên bờ môi y: “Ta xác thực là muốn giết nàng, chẳng qua là… đêm qua ta vẫn cùng ngươi một chỗ, làm sao có thể phân thân rời đi ? Huống chi, ngươi khi nào thì thấy qua ta sẽ lưu lại thi thể dơ bẩn kia?”
Nghe Diệt Thiên nói, Lâm Cửu vỗ mạnh đùi một cái, đúng vậy! Lệ phi chết tối qua, nhưng mà cả đêm Diệt Thiên đều ở cùng y không rời nửa bước, sao có thể chạy đi giết người, hơn nữa ma đầu này dường như có bệnh khiết phích, cho tới bây giờ giết người chưa từng lưu lại thi thể, trực tiếp dùng lửa đốt thành tro.
Lâm Cửu trực tiếp bỏ qua giọng nói chứa đầy sát ý của Diệt Thiên đối với Lệ phi. Chỉ cần biết Diệt Thiên không giết Lệ phi, thế này là đủ rồi.
“Cuối cùng cũng tin ta?” Nhìn Lâm Cửu từ một Lâm Cửu tử khí trầm trầm biến hoá nhanh chóng thành một Lâm Cửu hoạt bính loạn khiêu như ngày thường, trong mắt Diệt Thiên hàm chứa ý cười, nhưng cũng thâm trầm vài phần.
Ở một góc nào đó trong phòng, Tiểu thối miêu gần đây vẫn độc lai độc vãng cúi đầu nhẹ nhàng phát ra một tiếng hừ khinh thường, cũng chỉ có phàm nhân ngu xuẩn kia mới có thể bị tên Đại ma đầu hung tàn lạnh lùng đó lừa, hèn chi bị Đại ma đầu chén sạch sành sanh.
Một tầm mắt lạnh lùng đảo qua góc phòng hẻo lánh, tiểu thối miêu nhếch miệng, không tình nguyện xoay đầu ra khỏi phòng, thật sự là một Đại ma đầu âm hiểm, có thể gạt được phàm nhân ngu xuẩn kia nhất thời, chẳng nhẽ có thể gạt được cả đời sao?
Một ngày này, Lệ phi bị phát hiện chết trong cung, nguyên nhân chết là bởi vì vô ý té ngã khiến sinh non mất máu quá nhiều.

Chân tướng của sự việc, liền giống như cái chết của Lâm Cửu lúc trước bị che giấu vĩnh viễn trong dòng sông lịch sử không ngày hiện ra, mà Lâm Cửu không biết là, ngoài cái chết của Lệ phi bị che giấu, ngày đó trong cung còn thêm một trăm linh tám cung nữ và thái giám mất tích, trong đó có một người từng là nhũ – mẫu của Lệ phi.
Ba ngày sau, trong thiên hạ bùng lên một tin tức kinh người, Xà Kiếm Môn chỉ trong một đêm đã bị ba phái ám sát khác tiêu diệt tàn sát hầu như không còn một ai.


Đế vương gia luôn luôn thật nhẫn tâm, quạnh quẽ, thiếu tình.
Điểm này, mấy ngày nay Lâm Cửu có thể thấy được rành mạch, rõ ràng, hiện giờ “thương thế” của y đã tốt lên không ít, có thể đi lại, cũng có thể ra bên ngoài hít thở không khí, dưới sự hướng dẫn của cung nữ Lâm Cửu được phép đi thăm quan một số nơi trong hoàng cung, thường thức tài năng điêu luyện của các thợ thủ công trong Hoàng Phủ Đế Quốc.
Trước đó không lâu Lệ phi chết oan uổng, Hoàng Phủ Thiên Niên lấy lí do “bi thương” miễn triều chính mấy ngày, sau đó lại tiếp tục lên triều, bi thương? Thương tâm cái rắm! Lâm Cửu dùng cặp mắt to kia của mình nhìn rõ ràng, Hoàng Phủ Thiên Niên vẫn là như trước muốn làm gì thì làm nấy.
Không có chuyện gì thì đi thăm thái hậu, đến hậu hoa viên đi dạo, đi tìm nhi tử của hắn Hoàng Phủ Hoàng chơi một chút, lúc nên cười đều cười sáng lạn vui vẻ hơn hẳn người khác, lúc cần tự cao tự đại thì cũng tự cao tự đại đến mười phần.
Mà Lâm Cửu, thì vẫn bị giữ lại trong cung, sở dĩ có thể thường xuyên thấy Hoàng Phủ Thiên Niên, vẫn là nhờ Diệt Thiên ban tặng.
Ở trong cung, thường xuyên có đại học sĩ linh tinh gì đó đến bái phỏng Diệt Thiên, thái hậu cũng thường thỉnh Diệt Thiên giảng lí luận Hiền Môn, liên luỵ đến Lâm Cửu tiểu sư đệ này cũng phải thường xuyên đông chạy chạy tây cọ cọ.
Chuyện của Lệ Phi, Diệt Thiên đã giải thích với Lâm Cửu, hậu cung tranh đấu kịch liệt, có lẽ vị phi tử hoàng hậu nào đó sợ Lệ phi sinh hạ lân nhi*, vì vậy nhân cơ hội giết Lệ phi, sau lại nghe nói trưởng công chúa Hoàng Phủ Thiên Hạ bị nhốt trong cung không được ra ngoài.
*Lân nhi: Ngày xưa nói hễ có đấng vương chí giả ra đời thì sẽ có kì lân hiện ra.
Mà chuyện Xà Kiếm Môn càng không cần tìm lí do gì để giải thích, Xà Kiếm Môn bị ba tổ chức ám sát khác tiêu diệt, không có nửa điểm quan hệ với Diệt Thiên.
Lâm Cửu đương nhiên tin, tiếp tục cuộc sống trong Hoàng Thành của mình, chuyện này cũng dần dần phai nhạt, cũng không có ai nhắc lại nữa. Mà Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không truy vấn quan hệ của Lâm Cửu cùng Thánh Giả, Lâm Cửu cũng không tiết lộ cho người ngoài nguyên nhân chết thực sự của Lệ phi.
Lâm Cửu rất muốn xuất cung quay về nhà mình, hoàng cung đương nhiên thoải mái, đương nhiên xa hoa, đương nhiên so với nhà cua y thì tốt hơn gấp trăm lần, nhưng ở nơi bầu không khí luôn tràn ngập âm mưu cùng tranh đoạt này, Lâm Cửu tình nguyện sống trong hầm băng còn hơn, không khí áp lực âm u khiến y vô cùng không thoải mái.
Nhưng Lâm Cửu còn chưa kịp nghĩ biện pháp rời khỏi hoàng cung, Hoàng Phủ Thiên Niên đã ra đạo thánh chỉ.
Thái giám nịnh nọt nói chúc mừng với Lâm Cửu, đưa thánh chỉ cầm trong tay cho y, liền một câu động kinh chẳng hiểu ra sao của Hoàng Phủ Thiên Niên, Lâm Cửu nhanh chóng trở thành thái phó của thái tử, một chức vụ hư ảo, nhưng tốt xấu cũng là quan viên.
Lâm Cửu tự giễu nghĩ, lần sau gặp hoàng thượng y có thể xưng là “thần” rồi ha?
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*! Hoàng đế tiểu hỗn đản kia ban cho y một hư chức này khẳng định là không có lòng tốt gì, huống chi tiểu hoàng tử còn chưa tới hai tuổi, có thể học được cái gì? Miễn đi, coi như y đi bồi tiểu bằng hữu chơi là được, tiểu hoàng tử chung quy sẽ có ngày trưởng thành, thậm chí có thể thành hoàng đế.
*Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: Không có việc gì lại đến xum xoe không phải kẻ gian trá cũng là phường trộm cướp.
Tiểu tử đáng thương, còn chưa trưởng thành liền đã định trước tương lai dưới sự giáo dục của cha nó mà nhân cách vặn vẹo.
Lâm Cửu đột nhiên cảm thấy thương cảm cho tiểu hoàng tử, có một người cha thất bại, sau này cuộc đời cũng nhất định thất bại, Lâm Cửu không thay đổi được vận mệnh một hoàng tử, nhưng ít nhất vẫn có thể cho tiểu hoàng tử một vài kí ức tốt đẹp để nhớ lại.
Trên đầu đính quan mạo hư vô, Lâm Cửu liền “danh chính ngôn thuận” trụ trong hoàng cung, tuy rằng trong lòng có chút không muốn, nhưng không thể tranh luận với thối hoàng đế kia, ít nhất ở trong Hoàng Phủ đế quốc, lời Hoàng Phủ Thiên Niên nói ra người khác chỉ có thể thuận theo, Lâm Cửu cho dù không muốn cũng phải suy xét một chút cho tình cảnh Lâm gia hiện giờ.
Có điều cũng may Hoàng Phủ Thiên Niên cho y đi cửa sau, ngày thường có thể dùng lệnh bài tự do ra vào cung, nếu không cho dù hoàng cung có lớn hơn nữa cũng chỉ là một cái lồng chim hoa lệ, sớm muộn gì cũng khiến người ta phát điên phát rồ, thật không biết người trong hoàng cung sao có thể chịu đựng nổi nơi tràn ngập không khí quỷ dị này.
Ngày thường trừ bỏ ngẫu nhiên bồi tiểu hoàng tử chơi một chút, Lâm Cửu hiện giờ cũng không có quá nhiều thời gian đi dạo, phần lớn thời gian đều bị Đại ma đầu Diệt Thiên chiếm giữ, không tiếp tục dung túng Lâm Cửu, người làm sư huynh – Diệt Thiên thực tận hết chức trách dạy cho Lâm Cửu những gì hắn biết.
Từ thiên văn, cho tới địa lý, cầm kỳ thi hoạ, văn học võ thuật, trên thế gian này thật giống như không có gì mà Diệt Thiên không am hiểu, Lâm Cửu lại một lần nữa bội phục sát đất.
Diệt Thiên dạy rất hay, Lâm Cửu học cũng nhanh, chẳng qua là trong hoàng cung chỉ có thể học thiên văn địa lý, võ học thật sự lại không thể thi triển trong hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, sau đó, Diệt Thiên và Lâm Cửu sẽ tìm lí do xuất cung, ở trong thâm sơn cách hoàng cung rất xa luyện võ, mà không còn phóng túng Lâm Cửu tập võ như ngày trước, Diệt Thiên đột nhiên trở nên rất hà khắc với Lâm Cửu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.