“Lòng nhân từ dư thừa sẽ chỉ mang tới phiền toái cho người khác.” Nhẹ nhàng kéo lấy một nhúm tóc đen của nam tử thưởng thức, Diệt Thiên nhẹ giọng nói.
“Vậy ngươi hy vọng ta trở nên đoạn tình tuyệt nghĩa sao?” Tựa vào trong lòng Diệt Thiên, Lâm Cửu híp mắt lại cười nói: “Đuổi tận giết tuyệt tất cả những ai có thể gây hại cho mình, nhưng thế gian này làm gì có giết người nào là toàn vẹn, chỉ sợ đến cuối cùng lại là chính mình hại mình, tuy rằng Trần Khôi biết bí mật của ngươi, nhưng trước đó chẳng phải ngươi không hề động đến y sao?”
Lâm Cửu cũng không muốn Diệt Thiên vì y mà tuỳ tiện giết người.
Có lẽ trong tiềm thức của Lâm Cửu, y không chỉ một mực trốn tránh quá khứ giết chóc của Diệt Thiên, mà theo bản năng còn hy vọng mình có thể giảm bớt sát tâm của ma đầu này.
Bàn tay vuốt ve sợi tóc thuận thế trượt lên bả vai Lâm Cửu, Diệt Thiên khẽ khàng kéo vạt áo khoác trên vai của nam tử xuống, ái – muội mà ôn nhu ôm lấy eo nam tử, nhẹ nhàng tháo đai lưng Lâm Cửu đeo ở thắt lưng ra, xiêm y tựa như chiếc lá rụng, lộ ra một mảnh da dẻ trơn – sáng cùng mèm dẻo hấp dẫn mắt người.
“Không, nhân tính của ngươi, nhân từ của ngươi,… của ngươi…” Cúi đầu tựa vào, đôi môi sắc lạnh như băng như dao lướt qua cần cổ quang – loả của Lâm Cửu, một chút lạnh lẽo kia khiến Lâm Cửu khẽ run rẩy, hành động của Diệt Thiên giống như điều – tình khiến nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-lien-sinh/1848124/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.