Chương trước
Chương sau
“Hoả Phượng Hoàng?!” Lâm Cửu cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, phượng hoàng y đương nhiên biết là cái gì, so với rồng xác thực không chút nào kém cỏi, chẳng qua là không nghĩ tới thế giới này lại có sự tồn tại của phượng hoàng bất tử, dù sao trong ý thức của y, mặc kệ là rồng hay phượng cũng đều chỉ là thần thú trong truyền thuyết mà thôi.
Y đã tận mắt nhìn thấy Hắc Long của Diệt Thiên, nói vậy có thể phượng hoàng cũng tồn tại thật.
Nhưng mà trong lòng vẫn nhịn không được thấy vô cùng kinh ngạc, thu một con Hoả Phượng Hoàng làm toạ kị, ân ân, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã khiến máu nóng trong người sục sôi, Lâm Cửu hưng trí khẩn cấp hỏi: “Vậy ngươi tìm được chưa?” Đầu tiên là Hắc Long, sau lại là Hoả Phượng Hoàng, phỏng chừng về sau nếu có thêm khủng long xuất hiện Lâm Cửu cũng sẽ chẳng cảm thấy quá ngạc nhiên nữa.
Híp híp mắt, Diệt Thiên ngữ khí nhẹ nhàng đáp: “Tìm được rồi, nhưng mà cần một ít thời gian, phương Bắc có một viên phượng hoàng đản, thu đông tới là lúc ấp trứng.”
“Thế nhưng vì sao Trần Khôi lại muốn nói chuyện này cho ngươi.” Vân vê nghịch đuôi tóc của mình, Lâm Cửu làm bộ như thật tự nhiên hỏi, “Trần Khôi là sư đệ của ngươi, vậy y nhất định cũng là người của Hiền Môn, nhưng mà tại sao y không nói cho những người khác biết tiền nhiệm chưởng môn là do ngươi giết, ngược lại còn muốn giúp ngươi.”
Diệt Thiên ngầm cười, nhẹ nhàng liếc nhìn Lâm Cửu bên cạnh, ánh mắt kia giống như đã nhìn thấu tất cả của Lâm Cửu, người nọ lập tức hoảng hốt cuống quít nói: “Ta đây không phải là ăn dấm chua a, chỉ là tò mò, tò mò thôi!”
“Nguyên nhân không phải ngươi đã rõ rồi sao?” Diệt Thiên mỉm cười, cũng không muốn tiếp tục kéo dài mấy vấn đề về Trần Khôi, hắn nhanh chóng rời đề tài đi: “Trước khi đến thu đông, ngươi không thể tiếp tục lười biếng nữa, chỉ có tu luyện Thánh ma đại pháp nâng cao công lực, ngươi mới có thể lấy được Phượng hoàng đản.”
“Nguy hiểm lắm à?” Lâm Cửu khẽ nhướn mi, có điều ngẫm lại cũng đúng, phượng hoàng chính là trân cầm thần thú trên thế gian, có ai lại không muốn a? Nếu Diệt Thiên lấy được tin tức này, nói không chừng những người khác cũng lấy được, đến lúc đó có lẽ sẽ có rất nhiều cao thủ tề tụ cùng nhau tranh đoạt Phượng hoàng đản, mà y cũng không thể cứ dựa dẫm mãi vào Diệt Thiên như vậy được.
Tuy trong lòng Lâm Cửu luôn nghĩ Diệt Thiên là thiên hạ đệ nhất, nhưng y cũng không muốn chỉ đứng phía sau Diệt Thiên, không muốn chuyện gì cũng để Diệt Thiên thay y ra tay, y muốn đường đường chính chính lấy tư thế ngang hàng đứng bên cạnh nam nhân này.
Về chuyện nâng cao công lực, Lâm Cửu đương nhiên là nhớ kĩ trong lòng, có điều trừ bỏ luyện công ra, Diệt Thiên cũng nói cho Lâm Cửu biết nguyên nhân vì sao hắn muốn công khai thân phận Thánh Giả mười năm trước cùng Lâm Cửu tiến về Hoàng Thành.
“Thế lực Hiền Môn trải rộng khắp Xích Thổ Đại Địa, hiện giờ ngươi thân là đệ tử Hiền Môn, những người này muốn động ngươi cũng còn phải lo lắng đến hậu quả.” Nhẹ nhàng vén mái tóc dài của nam tử bên cạnh, Diệt Thiên nói: “Sau khi đến Hoàng Thành, ta sẽ vào trong cung lấy một thứ.”
“Lấy đồ? Ngươi… ngươi muốn vào trong cung trộm đồ?!” Lâm Cửu không khỏi có chút kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn, Diệt Thiên nói thực thoải mái, vào Hoàng cung lấy đồ, ai có tư cách lấy đồ từ Hoàng cung?! Trừ bỏ thối hoàng đế chỉ sợ đến cả hoàng thân quốc thích cũng không dám có lá gan này, Diệt Thiên không phải là hoàng đế, không phải là hoàng đế lại muốn lấy đồ từ trong cung, trừ bỏ trộm ra thì có thể làm gì bây giờ.
Lâm Cửu dường như đã có thể thấy trước được những tháng ngày tại Hoàng Thành của mình trong thời gian tới, lập loè phát sáng, sáng lấp lánh, lạnh thấu tâm can a…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.