Chương trước
Chương sau
Tuỳ ý ngồi bên thành bồn, Diệt Thiên chỉ dùng một tay đỡ nam nhân hôn mê trong nước không để y trượt xuống, gió đêm lành lạnh hiu hiu kéo tới, khiến mặt hồ bích thuỷ nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Nước trong bồn dâng đến cổ của nam nhân, mái tóc đen tản mát như chiếc lá sen kiều diễm phong tư trôi nổi trên mặt nước, không biết Diệt Thiên dùng biện pháp gì, bên ngoài làn da Lâm Cửu đã bị một tầng băng vụ nhàn nhạt bao trùm, toàn thân không chút huyết sắc, làn da ngâm trong nước cảm giác ẩn ẩn có phần trong suốt, máu trong huyết quản vẫn cứ lạnh như băng dị thường, nhưng lưu động nhanh chóng.
Bàn tay tái nhợt vốc lên một ít bích thuỷ rưới lên đầu Lâm Cửu, u thuỷ gần như trong suốt xuôi theo mái tóc đen của nam nhân chảy xuống mặt y, lúc rơi xuống khoé mắt thấy giống như là đang rơi lệ vậy, Diệt Thiên thản nhiên nói: “ Tuy rằng ngươi có được cực thánh chi thể vạn nhân khó cầu, tuy rằng một chút tiểu thương này cũng không đến mức giết chết ngươi, tuy rằng ngươi dù sao cũng là người cùng đồng tu với ta.”
“Nhưng mà nhìn thấy mấy con kiến hôi nhỏ bé đó gây tổn thương cho ngươi, ta vẫn có một loại cảm xúc vi diệu, một loại cảm xúc rất vi diệu…” Ngón tay nhẹ nhàng xoá đi vệt nước trên khoé mắt Lâm Cửu, nam nhân trong hồ hơi hơi run rẩy lông mi, ánh mắt Diệt Thiên nhíu lại, khoé miệng nhếch lên ý cười nhợt nhạt: “Còn tính giả bộ bất tỉnh tới khi nào?”
Lâm Cửu vẫn “hôn mê” đột nhiên mở mắt lộ ra một nụ cười khổ với Diệt Thiên, kì thật trước lúc Diệt Thiên ôm y thì y đã tỉnh lại rồi, nhưng mà lúc ấy vẫn còn hơi mệt, vả lại y cũng rất vui khi được Diệt Thiên ôm a.
Sau đó cũng có nghĩ mở mắt ra, có điều sau khi nghe Diệt Thiên độc thoại, Lâm Cửu liền hoàn toàn vứt bỏ ý niệm muốn tỉnh lại trong đầu, tuy rằng bây giờ đã bị đại ma đầu này phát hiện, nhưng có thể nghe được mấy câu kia cũng không tồi chút nào.
“Cảm xúc vi diệu gì?” Hơi hơi nghiêng người ngửa đầu nhìn nam nhân đã biến mất mấy ngày nay, y nhìn thật tỉ mỉ, như là muốn từ trên mặt Diệt Thiên tìm ra mấy ngày nay Diệt Thiên rốt cuộc đi đâu, làm chuyện gì.
Một khuôn mặt quá mức nhợt nhạt nhưng lại không có giấu hiệu của bệnh tật, mắt, lông mày, mũi, môi như là được khắc hoạ từ tranh mà ra, giống như một bức tranh đen trắng rõ ràng, có bóng đêm cực hạn, có ánh trăng sáng ngời trong đêm tối.
Diệt Thiên quay đầu mình qua, nói: “Vì sao không giết bọn họ?”
Lúc còn ở đáy cốc dưới huyền nhai, Diệt Thiên từng dạy cho Lâm Cửu một phương pháp giết người đơn giản mà lại vô cùng thực dụng, hơn nữa chỉ có cực thánh hay cực ma chi thể mới có khả năng sử dụng.
Chẳng qua là ưu điểm của phương pháp kia cũng là khuyết điểm trí mạng nhất, chỉ cần ra tay, người bình thưởng hẳn sẽ chết không nghi ngờ gì, cho dù là cao thủ đứng đầu cũng sẽ bị thương tổn cực lớn.
Theo Diệt Thiên thấy, Lâm Cửu lúc ấy có thể hoàn toàn bóp chết mấy con kiến hôi nhỏ bé kia trong lòng bàn tay. Nhưng mà Diệt Thiên không phải Lâm Cửu, Lâm Cửu cũng không phải là một tên đại ma đầu giết người không chớp mắt, đừng nói là giết người, đến một con gà Lâm Cửu cũng chưa từng giết qua.
Đây không phải là tính cách yếu đuối của con người, mà hoàn toàn là biểu hiện nhân tính của Lâm Cửu, có điều trong mắt Diệt Thiên, đây chỉ là lòng nhân từ khiến hắn cảm thấy thật nực cười, đúng là chiếu trong mùa đông, áo bông trong mùa hè — dư thừa.
Giết người người giết, giang hồ vốn là như thế, thế gian cũng là như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.