Con lừa đen cuối cùng vẫn là nói thật, nó cũng không có năng lực tầm bảo gì, mà là có cảm ứng rất mạnh đối với sinh vật cường đại.
Ở dãy núi Bình Thiên mặc dù nó có thể có được nhiều linh thảo như vậy, thật ra là tìm đến yêu thú trông chừng linh thảo trước tiên, sau đó lại lừa bịp để trộm đi. Nói cách khác, Chu Hằng ăn tang vật suốt ba tháng!
Yêu thú muốn gạt, loài người cũng bị gài bẫy, giống như bốn người Chư Chí Hòa sẽ coi con lừa đen trở thành Thần Lư trời giáng, kết quả sai biệt ngay cả quần cũng bị mang đi, có thể thấy được con lừa đen vẫn rất có thực lực, nếu không phải vừa xuất hiện gặp phải Chu Hằng, bị nhìn xuyên bản tính, nói không chừng ngay cả Chu Hằng cũng sẽ mắc mưu.
Dù sao, một con lừa biết nói thật sự rung động, muốn người ta không coi thành thiên địa tường vật cũng không được.
– Con lừa đê tiện, ngươi đã không biết tầm bảo, vậy thì mau ra chỗ khác đợi!
Chu Hằng phất tay một cái, hắn đã miễn dịch đối với tính đê tiện của con lừa đen, nhưng An Ngọc Mị cùng Lâm Phức Hương đã sắp bị tức chết.
– Qua sông rút cầu a, bổn tọa thưởng cho người vong ân phụ nghĩa như ngươi bộ mặt hoàng kim!
Con lừa đen liên tục quái khiếu.
– Ngươi muốn đi theo cũng được, ngậm miệng lại, ta chỉ cần nghe được ngươi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-kiem/3448745/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.