“ Trọng Trọng!”, Lạc Tề hấp tấp chạy tới, bỗng nhiên khựng lại rốt cuộckhông nhớ ra người này tên Trọng Uyên hay Phất Tức, cứ thừ người ra đó.Sự bối rối này đã sớm bị Tang Đế trông thấy rõ, trong lòng mừng thầm,chẳng ngờ con gái đã quen gọi người ta bằng tên thân mật từ khi nào. Bàđứng lên vừa cười vừa nói: “ Tề Tề, qua đây, con với Nguyệt Hoa thượngthần cứ tâm sự thêm nhé, ta sẽ đi chọn ngày lành tháng tốt cho các conngay”.
“ Đợi đã mẹ! Mẹ bảo gì cơ ạ?” Lạc Tề vừa cất lời, bồng cảm thấy bàn tay mình như có ai nắm chặt từ phía sau, ấm áp lạ thường,nàng cứ đứng đó ngây người ra.
Bên tai nàng bỗng vang lên tiếng của ai đó, như vọng lại từ kiếp trước: “ Trọn đời trọn kiếp này, quyết không phụ nhau”.
Một cảnh tượng ảo não phút chốc lướt qua tâm trí nàng, nhưng nàng càng cốgắng lục tìm trong trí nhớ thì càng vô vọng, chỉ thấy bên ngoại gió nhẹthoáng qua. Chuyện đó biến hóa vô thường, tất cả ào về lúc này đây.
Tang Đế mỉm cười, vội vã rời đi, đại đường chỉ còn có hai người Lạc Tề và Trọng Uyên.
“ Được rồi, định thần lại đi nào!” Trọng Uyên đứng dau nàng nhẹ giọng bảo.
“ Chàng…chàng đến đây làm gì?”
Lạc Tề vẫn cảm thấy chuyện nay hư hư thực thực, mới gặp mặt một lần mà đòicưới người ta, nếu không phải có mưu đồ thì hắn cũng phải có nguyên cớmờ ám gì.
“ Hôm đó không phải đã nói là nàng hãy chờ ta sao?” Trọng Uyên nắm tay Lạc Tề, phút giây ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-khuynh-ca/22332/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.