Type: Xuân Hoàng
Đứng trên đỉnh cao lạnh lẽo làm sao.
Kẻ thắng cuộc luôn cô độc là thế.
Khi bóng Cơ Thương đã biến mất ngoài cổng điện, ngài mới trầm giọng hỏi: “Phất Tức lần này hộ chủ không tốt, luận tội…”.
“Phụ vương, người lại lo chuyện này rồi!” Một giọng nói nũng nịu vọng ra từ sau bức bình phong bên cạnh, ra là Vân Ảnh đang vừa nói cười vừa vén rèm lên. Khoác áo thắm thấp thoáng bước ra, nàng ta đã cười điệu đà tới trước mặt Hiên Viên, cất giọng ngọt ngào như mật: “Tiểu nữ xin bái kiến phụ vương!”.
“Con gái, tới đây. Con lại muốn nói đỡ, xin nhẹ tội cho Phất Tức chứ gì? Ta nói cho con biết, chuyện này không thương lượng được đâu.” Hiên Viên giữ tay Vân Ảnh nói, tỏ vẻ ôn nhu hiếm thấy. Vân Ảnh vờ hờn giận, giậm chân nói: “Không được không được, nếu để chàng cưới người khác, Vân Ảnh sẽ đau buồn chết mất!”.
“Thế nếu gả con cho hắn, mai sau ta muốn xử lý hắn, chẳng phải đã có con là bùa hộ mệnh che chắn sao?” Hiên Viên nghiêm sắc mặt, sống chết không bằng lòng.
Vân Ảnh nhăn nhó, vội vã trả lời: “ Nếu con cứ muốn như vậy thì sao?”.
“Tại sao con lại cứng đầu như vậy?”
Vân Ảnh dụ giọng: “ Phụ vương, là cha không biết đấy thôi. Trăm năm trước, chẳng dễ gì mà tự nhiên Phượng Cẩm bỏ mạng, tạo cơ duyên cho con và chàng. Rồi chẳng may phong ba lại ra chia chúng con. Với chàng, con luôn một lòng một dạ”.
Hiên Viên vịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-khuynh-ca/2170770/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.