Nhìn mắt nàng đỏ hoe, rõ là vừa khóc xong một trận. Trọng Uyên thấy thương cảm quá, nhưng tại sao vừa rồi nàng lại gọi tên sư phụ Trường Cầm.
Lát sau chàng mới gật đầu, nói: “Ông ấy không chịu nổi ta thực ra là có nguyên nhân”.
“Chàng đã làm gì vậy? Vì sao lại trở thành cái gai trong mắt Đế quân?” Lạc Tê nhìn Trọng Uyên dò xét từ đầu đến chân. Rõ là không hiểu một người trước giờ không diễu võ dương oai, cũng không vấy bẩn bởi thị phi, chỉ là một Nguyệt Hoa thượng thần chức vị nhỏ nhoi tội nghiệp, rốt cuộc vì sao lại đắc tội với Thiên đế lão gia?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể quy về một mối là Vân Ảnh. Chẳng lẽ Thiên đế đại lão gia thực sự không muốn Trrọng Uyên thành thân cùng Vân Ảnh, nên nhất quyết muốn hại chết chàng. Nhưng chẳng phải TRọng UYên đã cầu hôn mình rồi mà? Thiên giới quả có lắm chuyện lằng nhằng phức tạp, bản thân không lý giải nổi. Ấy vậy mà sao nàng lại có cảm giác chuyện này có liên quan đến mình chứ?
Không biết làm sao, nàng chỉ còn cách bước tới nắm lấy tay áo Trọng Uyên, khẽ hỏi: “Chuyện này có khó giải quyết không?”.
Chịu sự quản chế của Thiên giới, Trọng Uyên tất nhiên không thể không đi.
Nàng thực sự lo lắng lắm, nhỡ Trọng Uyên… lại như Trường Cầm thái tử, một đi không trở lại, thì đời này kiếp này, nàng còn ai để thương nhớ nữa.
Thấy vẻ lo âu trên khuôn mặt ấy, Trọng Uyên khẽ vuốt tóc nàng, tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-khuynh-ca/2170751/chuong-7-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.