Trọng Uyên và Y Kỳ ngồi đối diện nhau, bên cạnh là bình mỹ tửu còn phong kín.
Lạc Tề cảm thấy cô đơn tột cùng, dù ngồi đó ngắm nhìn hai mỹ nam không thôi cũng là một cái thú. Nhưng trong lòng nàng gợn chút ưu phiền... Phảichăng có chút ghen tuông sao?
Bối rối vội vươn người ngồi thẳngdậy, khuôn mặt nàng bắt đầu ửng đỏ. Nàng bồn chồn vô thức đập tay xuốngđất, chỉ sợ hai người đang nói chuyện vui vẻ kia nhìn ra sơ hở gì củamình.
Bỗng sau lưng thấy buồn buồn, một khuôn mặt nho nhỏ vươn ra, ngượng ngùng hỏi:“Tỉ tỉ, ta có thể ngồi cạnh tỉ được không?“.
Đây chẳng phải là một trong hai người mặt mũi trắng trẻo, phiền phức nhátgan sao? Chỉ có điều khí chất của người này không có vẻ yếu đuối nhútnhát đó?
Chợt bỗng nghe Y Kỳ nói: “Lâu quá không tỉ thí rồi, huynh đệ ta làm một trận nhé“.
Trọng Uyên đứng dậy, cười mà nói: “Cũng được, lần này đến xin thuốc, còn có thể nhân tiện đấu với huynh, đúng là ý hay“.
Y Kỳ lạnh lùng hắng giọng: “Thường thường trên Thiên giới, huynh vẫn thua nhiều hơn mà“.
”Đều là khách bại trận, còn so đo làm gì nữa?” Trọng Uyên một lời đôi ý, Lạc Tê nghiêng đầu lắng nghe, bên cạnh tiểu nữ nhi níu tay áo nàng, nhẹnhàng ghé tai: “Ta tên Hác Mỹ, tỉ tỉ cứ gọi ta à Mỹ Mỹ được rồi“.
A! Thì ra là một tiểu cô nương bé nhỏ giống hệt như hai tiểu đồng phiền phức nhát gan ban nãy.
Nhưng tại sao tiểu cô nương lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-khuynh-ca/2170744/chuong-6-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.