-" Ta thích vậy đó, Có vấn đề gì không nghiệp chướng ngu ngốc ?!" -Minh Đàm nhấn mạnh hai câu cuối ra khiêu khích
-" Ngươi ! Đồ mắt xết" -Hoàng chửi lại mặc dù không làm được gì
-" Hả?! Nghiệp chướng ngu ngốc dám chửi người khác sao?" -hắn lại tiếp tục khiêu khích với giọng ẻo lả không ai ưa nổi cho được
Cả tất tầng tật mấy người kia như bị điều khiển vậy, vô tri vô giác nhích về phía Hoàng ngày càng đông ra, có người còn chỉ cách hai người họ 1 mét nữa là chạm được rồi.
-" Này mau cho bọn họ trở lại bình thường coi" -Hoàng hét toáng lên khi thấy có người sắp chạm vào mình
-" Vậy thì xin lỗi tôi đi nào, làm được không?" -Minh Đàm ghé sát Hoàng và hỏi
-" Chuyện....Chuyện này" -cô xoay đầu qua chổ khác tránh ánh mắt kia
-" Nói đi nào, nói đi nào" -Minh Đàm háo hức thúc giục Hoàng đưa ra lựa chọn
Nhưng ai đời lại đi làm thế, với một người có não cá vàng và hay quên ngoại trừ ai thiếu nợ mình thì Hoàng lại có một cái đầu gian xảo mà đứng thứ 2 thì chẳng ai đứng nhất.
-" Hè hè, ngươi tự làm tự chịu nhe, không trách bà đây đâu" -Hoàng nhảy gót qua sau lưng Minh Đàm và lấy hắn làm là chắn
-" Này đồ nghiệp chướng kia chơi bẩn thế hả" -hắn quát lên khi không kiềm chế được gì
Cả lũ kia vây quanh hết hai người, chỉ có nước là chạy trốn chứ đối mặt trực diện coi như bỏ, Minh Đàm không còn cách nào chạy trốn thì lại lôi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-dia-luan-hoi/1729657/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.