Chương trước
Chương sau
Tử Dương:- thế sao nhìn mặt ngươi khó chịu vậy?
_bọn Hung Thú kia thì bị Hoàng sai binh lính dẫn đi nên cũng không ở đây để làm loạn nữa_
Y Cát:-...
Huyền Hoàng:- quả là không nuốt lời ha, mấy năm trước nói sẽ gặp ta bây giờ lại gặp thiệt
Phong Tử An:- dĩ nhiên, ta mà lại nhưng này ta mới phát hiện
Tử Dương:- gì cơ
Phong Tử An:- tên Y Cát này có khuôn mặt khá giống với tên Minh Đàm đó
Tử Dương:- Minh Đàm là ai
Phong Tử An:- Hoàng Đế của Lang Vân
Tử Dương:- ta chưa gặp hắn bao giờ
Y Cát:- nói gì đó
Tử Viên:- ồ
Huyền Hoàng:- ta nhớ mấy năm trước ngươi cao hơn ta mà đúng không An?
Phong Tử An:- đừng có chạm đến nỗi đau của người khác
Huyền Hoàng:- đâu có~
Y Cát:- đồ lùn
Phong Tử An:- ngươi!
Huyền Hoàng:- còn hơn ai đó thân là nam mà bị nữ đánh như chơi
Y Cát:- ngài!

Huyền Hoàng:- xì
Phong Tử An:- cô năm nay bao nhiêu tuổi?
Huyền Hoàng:- 18
Phong Tử An:- á ha ha
Huyền Hoàng:- có gì đâu mà buồn cười hả cái con chim gãy cánh kia
Phong Tử An:- ta cười vô bản mặt cô đó, từng tuổi này mà chưa có nam nhân nào bên cạnh
Huyền Hoàng:- ơ thế vậy cho ta hỏi ngươi đã chọn được ai chưa?
Phong Tử An:- ờm...
Tử Viên:- hắn còn không có một nữ nhân nào theo đuổi nói chi chọn được ai
Huyền Hoàng:- á ha ha nói người khác thì mình cũng chẳng khác gì
Y Cát:- xì...
_Y xì một cái rồi đi xuống Nhân giới mà không hỏi ai, vô tình gặp được Minh Đàm Y lại hỏi_
Y Cát:- ngươi lại bỏ ngài ấy?
Minh Đàm:- ta hận cô ta, hận tới nổi chỉ muốn xé gan cô ta ra
(HẬN SAO THÌ BIẾT ZÙI)
Y Cát:- ra là vậy ta hỏi dư thừa quá rồi
Minh Đàm:-* đến rồi lại đi cũng như xem ta như con rối đùa giỡn chán rồi lại bỏ*
Y Cát:- phàm nhân ngu xuẩn
/THIÊN GIỚI/

Thiên Phong:- này tên lúc nãy là Chu Tước một trong Tứ Đại Thần Thú đúng không?
Huyền Hoàng:- ừ
Thiên Phong:- ghê nha ghê nha, có vật nuôi là Thần Thú luôn
Huyền Hoàng:- thì sao
_theo thối quen tình nghĩa anh em thì Phong vỗ vào lưng Hoàng, nhưng sau đó thì_
Thiên Phong:- sa...o cứ có cảm...cảm giác là a..ai phía sau nhỉ?
Y Cát:- ngươi! vừa mới làm gì đó?
Thiên Phong:- ta...ta...ta...ta áaaaaa
Y Cát:- chừa cái tật nghe chưa
_nhanh chóng tất cả đã đổ xuôi hết, nhà ai nấy về không ở đợ cũng ngây từ 1 vạn năm tiếp theo trôi qua cứ ngỡ Hoàng chưa có mối tình nào, hoá ra là đã có hôn ước rồi, bên phía Băng Mộng cũng đã đạt tới đỉnh cấp chỉ chờ ngày giao chiến, nhưng mà ngay hôm nay chính là mồng 8 tháng 3, đột nhiên mặt đất rung chuyển từ dưới lòng đất những con khổng tước vụt lên có cả Minh Đàm, về phần của Băng Mộng cũng cảm nhận được nên đã dụ họ đến một nơi yên tĩnh nhất có thể, 2 gia tộc đối đầu nhau hơn cả 800 người đừng thẳng ngay về phía kẻ địch_
(CÒN NHỎ VIẾT LỐ QUÉ)
Khổng Tự Bạch:- 10 vạn năm rồi nhỉ Hồng Liên?
Xà Hồng Liên:- lão già như ngươi cũng nhớ rõ quá đó
Minh Đàm:- nói nhiều, lên hết đi
Băng Mộng:-* Minh Đàm?*
_coi như không quen không biết Minh Đàm tấn công Băng Mộng một cách bình thãn và đầy nghiêm túc, do bất chợt nên Băng Mộng không kiệp giữ vững tư thế nên là bị Đàm chém cho một nhát xẹo ngang mặt_
Băng Mộng:- chẹp...
Minh Đàm:- đấu thì cho ra đấu đừng đứng ngây ra mất hứng lắm
_hai người một xà một phụng điên cuồng tàn sát nhau cho đến khi đánh lên Cửu Trọng Thiên thì cuộc chiến thật sự mới bắt đầu, tất cả người của hai tộc xông lên rồi đánh chém lẫn nhau như một dã thú đang điên cuồng vì thức ăn vậy, nhưng ngay cái ngày tàn khóc này lại là ngày mà Cửu Trọng Thiên náo nhiệt nhất_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.