Chương trước
Chương sau
Huyền Hoàng:- ta...
Minh Đàm:- chiều theo cô ta đi
Khổng Tự Bạch:- ờm cũng được
Huyền Hoàng:- cảm ơn
Minh Đàm:- xì...
_sau 2 tháng đó thì Hoàng rất chăm chỉ, siêng năng hơn cả lần gặp được nhóm của Lệ, nên tu vi đã lên tới phi thăng luôn rồi, hiện Hoàng đang chuẩn bị thăng tiến lên cấp Lôi Thần_
Minh Đàm:- nhanh thế à
Khổng Tự Bạch:-* đúng là người của Thiên Long Đế Vương*
Huyền Hoàng:-* bây giờ mình cũng đã thăng lên luyện đan sư cấp bậc 4 rồi*
/TÂN THÀNH/
Tố Biên:-...
Phiêu Linh:- không có tung tích?
all binh lính:- vâng không có
Phiêu Linh:- một lũ vô dụng, 2 tháng còn chưa kiếm nổi một người thì các ngươi làm nên việc gì?!
Tố Biên:- đã tìm hết đại lục rồi?
all binh lính:- vâng chỉ còn một nơi...
Tố Biên:- nơi nào? cả đại lục Phong Vân ta cũng đã lục tung lên rồi
binh lính2:- vâng là nơi rừng của Lang Vân ạ
Tố Biên:- rừng Lang Vân? chẳng phải nơi đó được coi là nơi chết chóc nhất sao
binh lính2:- nhưng chỉ còn mỗi nơi đó
Tố Biên:- được! ngày mai tiến hành lục soát
/RỪNG LANG VÂN/
Minh Đàm:- 2 tháng rồi, cô không định bước chân ra ngoài à?
Huyền Hoàng:- không
Minh Đàm:- được rồi, đi với ta này
Huyền Hoàng:- không
Minh Đàm:- đồ lạnh nhạt
Khổng Tự Bạch:-( bất lực)
/BÊN PHÍA CỦA PHONG/
Thiên Phong:- 2 tháng rồi
Khuyết Dương:- ta chán lắm rồi đó, cứ mãi quanh quẩn ở cái nơi chật hẹp này
(À MÀ CÁI NGỤC NHỐT MẤY THANG NIÊN MÀY CŨNG RỘNG CỠ 3 CĂN NHÀ ẤY)
Khuyết Mặc:- tại các ngươi cả thôi
Thiên Phong:- mà hình như cái tên điên đó đi rồi thì phải
Khuyết Mặc:- bảo sao Tôn Chủ ghét ngươi, cứ bảo người ta điên
Thiên Phong:- ta thích
/NHÂN GIỚI/
Minh Đàm:- hỏi lại lần nữa, cô có đi không hả?
Huyền Hoàng:- đi thì đi
Khổng Tự Bạch:- vậy còn ta?
Huyền Hoàng:- tùy
Khổng Tự Bạch:- thôi không đi cho tốt, mất công lại thấy hai ngươi diễn tình...
/RẦM/
Huyền Hoàng:- ngậm cái mồm của ngươi lại, đừng để ta nghe thêm bất cứ điều gì
_bây giờ Hoàng không có cảm xúc với ai, nhưng mà trong tâm rất muốn gặp Y, không phải vì nhớ mà là vì hận_
/KINH THÀNH/
Minh Đàm:- cô có vẻ không vui nhỉ
Huyền Hoàng:-...
Minh Đàm:- nếu ta nói đi ăn màn hầu thì sao?
(BÁNH BAO NHÉ)
Huyền Hoàng:- đi
Minh Đàm:- hai cái màn hầu nhé
- vâng của cậu đây à mà...hình như cậu là
Minh Đàm:- suyt.
- A cậu chính là Hoàng...
Huyền Hoàng:-( liếc) câm mồm!
- vâ...ng

Minh Đàm:-* đáng sợ thật chỉ trong 2 tháng cô ta thay đổi nhanh quá*
Huyền Hoàng:- nhìn gì? lấy đi
Minh Đàm:- ờm ờm
Huyền Hoàng:- một tên vụng về
Minh Đàm:- vậy cô biết nấu ăn không?~
Huyền Hoàng:- đừng tưởng ta không biết
Minh Đàm:- ờm...
Y Cát:-...
Nhạt Ngân:-* là con nhóc đó*
Minh Đàm:-* là hắn, không xong rồi* này đi với ta qua bên này vào quán kia ngồi ăn nè
Huyền Hoàng:-....
Y Cát:- đi vào quán đó
Nhạt Ngân:- nhưng...
Huyền Hoàng:- làm gì?
Minh Đàm:- ờm *chết rồi sao tên đó lại xuất hiện ở đây chứ xui xẻo mà, nếu để Huyền Hoàng thấy thì...*
Y Cát:- ăn đi
Nhạt Ngán:- gắp cho ta đi
Y Cát:- không rảnh
Huyền Hoàng:-* Thần lực?* ở đây có Thần lực thì phải
Minh Đàm:- à chắc là của ta
Huyền Hoàng:- không hề một là cấp Lôi Thần, thứ hai là Tôn Thần, nói chung hai thứ ta cảm nhận được đều là Long lực
Minh Đàm:-...chắc là...
Huyền Hoàng:-( liếc nhìn) *!!! là hắn*
Minh Đàm:- này này...
Huyền Hoàng:- ở đây chờ ta
Minh Đàm:- cô mới bình phục đó đừng có mà dại dột
Huyền Hoàng:- không sao, ta tự làm tự chịu không liên quan đến ngươi
Minh Đàm:-* đồ ngốc, chưa thấy ai có suy nghĩ ngu xuẩn như cô, Lôi Thần mà lại đi đánh với Tôn Thần á thua nhau 4 cấp bậc đó*
/RẦM/
Huyền Hoàng:- Thiên Y Cát!
Y Cát:- một con kiến không biết đã đụng phải núi lửa
Huyền Hoàng:- hừ ngươi giết cha mẹ ta bây giờ lại huênh hoan?
Y Cát:- Bổn Tôn chưa hề giết cha mẹ của ngươi, không xứng
Huyền Hoàng:- ngươi! ( lao đến)
_Hoàng đá vào ngay cái bàn của Y làm nó tả tơi ra, Nhạt Ngân thì bỏ chạy nhưng lại bị Minh Đàm chặn lối, cuộc đánh nhau trên không giữa rồng và rồng rất quyết liệt, tuy tu vi của Hoàng thua Y tận 4 cấp nhưng với quyết tâm thì Hoàng đánh rất nghiêm túc cũng không thua kém Y tẹo nào, ngay lúc này Y vẫn đang yếu vì lần trước đánh với Phong tới giờ chưa bình phục nên bị Hoàng đánh tả tơi ra, lúc đứng trên và đạo chân xuống bụng Y thì lại không nỡ xuống tay, nói cách khác là cơ thể không theo ý Hoàng_
Y Cát:- có giỏi thì giết đi
Huyền Hoàng:- ngươi! *sao lại không xuống tay được?*
Y Cát:- không dám chứ gì (nhếch mép)
Huyền Hoàng:- câm mồm!
Y Cát:- ưm (ngất)
Nhạt Ngân:- tránh ra tên kia
Huyền Hoàng:- tránh ra đi
Nhạt Ngân:- là con nhóc như ngươi?
Huyền Hoàng:-...(nâng cao Ngân lên) nói! giữa cô và hắn ai đã giết cha mẹ ta
Nhạt Ngân:- hừ..là ta đấy
Huyền Hoàng:-....
Nhạt Ngân:- có giỏi thì đánh tay đôi với ta đi
Huyền Hoàng:- đánh thì đánh, ngươi thách ta đó
_như bản năng Hoàng nhìn sơ qua các khuyết điểm rồi mới tấn công, nhưng Nhạt Ngân thì không có nên Hoàng không kiếm được sơ hở của ả, nhưng cuối cùng Hoàng vẫn thắng thôi tình thương cha mẹ mà, tới thằng nam9 còn thua nói chi con nhân vật phản diện_
Nhạt Ngân:- bu..ông ra
Huyền Hoàng:-( bóp chặt cổ) chết!
Nhạt Ngân:- buông....
.
.
.
.
.

.
.
ưm...
Minh Đàm:- ả chết rồi
Huyền Hoàng:-....
_do Nhạt Ngân chết nên việc Y bị khống chế cũng bị phá bỏ, Y dần tỉnh và thấy Hoàng đi với Minh Đàm thì chau mày đi lại, mặc dù đang đau_
Y Cát:- ta đã cho phép cô đi với hắn chưa?
Huyền Hoàng:- không quen không biết xin đừng chạm vào ta
Y Cát:-!!!
Minh Đàm:- buông ra được rồi đó
Y Cát:-( chau mày) không liên quan đến ngươi
Minh Đàm:- đi thôi Huyền Hoàng
Huyền Hoàng:-...
Y Cát:- ngươi!
Huyền Hoàng:- không quen không biết
Minh Đàm:- blè
Y Cát:-* vì sao chứ, ánh mắt lạnh nhạt đó chẳng giống cô ta chút nào cả*
(MIÊU TẢ CÁCH NỮ9 NHÌN NAM9 NHA, TUI VẼ CX K ĐẾN NỔI)
Minh Đàm:- sao lúc nãy cô không giết hắn?
Huyền Hoàng:- không có hứng thú
Minh Đàm:- hay là cô con luyến tiếc à?
Huyền Hoàng:-( gật đầu)
Minh Đàm:-!!!
Huyền Hoàng:- ta nghĩ ngươi nên đi lấy vợ, dù sao thì ngươi cũng gần 20 rồi
Minh Đàm:- im đi ta trẻ như này làm sao mà lấy vợ
Huyền Hoàng:-...
Minh Đàm:- vậy Bách gia với Tân Thành cô đều bỏ à?
Huyền Hoàng:- ừ
Minh Đàm:- tiếc nhể
Huyền Hoàng:- chẳng có gì thú vị
Minh Đàm:- cô chưa bao giờ cười với ta luôn đó
Huyền Hoàng:- thì sao?
Minh Đàm:- ầy...lạnh với chả lùng
Huyền Hoàng:-...
/RỪNG LANG VÂN/
Tố Biên:- lục soát kĩ đi
Phiêu Linh:-...THÀNH CHỦ ƠI
Huyền Hoàng:- Phiêu Phiêu?
Minh Đàm:- có người tìm đến à?
Huyền Hoàng:- theo ta (kéo tay)
Minh Đàm:-* tất cả đều thay đổi chỉ trừ cái tật nắm tay trái bất cứ ai là không bỏ được*
Huyền Hoàng:- câm mồm
_hai người quẹo qua một đường tắt đi về_
Khổng Tự Bạch:- đột nhiên lũ kiến hôi đó kéo đến đây, còn có đứa la lên nữa chứ
Minh Đàm:- kệ họ
Huyền Hoàng:- lão già, ta cho ông nói lại ai là kiến hôi
Khổng Tự Bạch:- là...(liếc qua)
Minh Đàm:-( lắc đầu lia lịa) suyt.
Khổng Tự Bạch:- à ta nhầm ấy mà thông cảm thông cảm
Huyền Hoàng:- xì...
/CỬU TRỌNG THIÊN/
Thiên Phong:- tên điên đó quay về rồi, kiếm chuyện tí đã
Thiên Đông:-* suốt 2 tháng nay hắn cứ chăm chọt Tôn Chủ, ngược lại ngài ấy có bận tâm đâu đúng là cố chấp lì đòn*
Y Cát:-...
Thiên Phong:- này cái tên điên kia!
Y Cát:-( liếc nhìn) ngươi vừa gọi ai là gì?
Thiên Phong:-* ầy sao hôm nay kì vậy* ta gọi ngươi là tên điên đó
Y Cát:- người đâu! lôi tên Chí Phong đó ra ngoài cởi hết y phục ngay tại các nữ nhân cho ta
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.