Huyền Hoàng:- cô là ai vậy?
ẩn danh:-* thật sự không nhận ra?*
Huyền Hoàng:- tôi chỉ nghe được giọng cô rất quen thuộc
_cô gái kia mặc áo choàng nên và mang mặt nạ nên Hoàng không hề thấy được khuôn mặt của cô ta_
ẩn danh:- tôi muốn cô hứa một điều với tôi, có được không?
Huyền Hoàng:- điều gì?
ẩn danh:- nếu cô sống đến 1 vạn năm sau, đừng vì ai mà hi sinh, cũng đừng tham gia chiến tranh
Huyền Hoàng:- 1 vạn năm? cô đùa ta à 100 năm ta chưa sống được nói chi đến 1 vạn
ẩn danh:- cứ làm như vậy đi, nếu cô làm sai thì cô sẽ hối hận
Huyền Hoàng:- nhưng...
ẩn danh:- cố gắng sống tốt, Bách Linh Huyền Hoàng ta tin cô sẽ không như ta
_cô gái kia bay đi và đi đến nơi Côn Sơ nơi mà Phong và Y đã dẫn Hoàng đến_
/NÚI CÔN SƠ/
ẩn danh:- đây là Côn Sơ của 1 vạn năm trước? thật yên bình
_cô gái đó nằm chòm ra giữa đỉnh núi xanh mướt mát rượi một chiếc lá rơi xuống cô gái đó tháo gỡ chiếc mặt nạ ra hai dòng nước mắt từ đồng tử màu cam cứ từ từ mà chảy xuống_
ẩn danh:- cha, mẹ cả ngươi nữa Y Cát ta đã dùng quá nhiều Thần lực cho việc trở về quá khứ và lẫn cả tìm kiếm thời gian không quá 30 phút nữa
(VIẾT ĐẾN ĐÂY CHẮC MN CŨNG BIẾT NGƯỜI NÀY LÀ AI NHỈ, LÀ NỮ9 CỦA 1 VẠN NĂM SAU Ó)
_không biết từ lúc nào mà Đồng Miên đi ngang qua rồi tắp vào_
Đồng Miên:- gương mặt đó...không thể nào
ẩn danh:-* có người* (đeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-dia-luan-hoi/1729633/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.