Y Cát:- vậy sao ngài kêu là tất cả?
Huyền Hoàng:- chẳng phải ta với ngươi không còn quen biết sao?
Y Cát:-* tại sao chứ lúc tên Minh Đàm đuổi cùng giết tận ngài, nhưng ngài vẫn coi hắn là bạn, còn ta chỉ vô ý nói một câu thì ngài đã đoạn tuyệt từ sớm*
Huyền Hoàng:-...
Y Cát:- trả lời ta mau, tại sao tên ngài đối xử với ta và tên Minh Đàm lại khác như vậy
Huyền Hoàng:-...
Y Cát:- nói mau!
Huyền Hoàng:- bởi vì ta thích hắn
_câu này phát ra từ miệng Hoàng làm cho Y như là hết hi vọng sống_
Y Cát:- vậy còn ta...?
Huyền Hoàng:- ta rất hận ngươi, hận tới muốn moi tim xé gan người ra ngoài
Y Cát:-...vậy là bao lâu nay ta chỉ là người thay thế cho hắn?
(À MÀY CÁI CÂU NÀY GIỐNG BÀI "ANH CHỈ LÀ NGƯỜI THAY THẾ" Á MÌNH GHIỀN BÀI ĐÓ LẮM LUN)
Huyền Hoàng:- không hề, ta xem ngươi chỉ như là bạn
Y Cát:- vậy thì ngài đừng hòng cưới được tên phu quân nào, trừ khi ta chết đi nếu không thì chuyện đó sẽ không xảy ra
_ngay lúc đó thì Đồng Miên đang đứng ở trên trời và nhìn thấy hết mọi sự việc đang diễn ra_
Đồng Miên:-* đúng như ta đoán, hắn sắp tái phát rồi* (dùng phép)
_Đồng Miên chỉ ngón tay của mình vào Y thì thân thể phát sáng và biến mất trong không gian vô tận, để lại cô gái tóc vàng đứng đó_
Huyền Hoàng:-* đó là cách duy nhất để hắn tránh xa mình*
/THIÊN CUNG/
Thiên Phong:- Tôn Chủ bị sao mà cứ cúi mặt vậy, ngước lên cái coi
Y Cát:- hừ
_mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-dia-luan-hoi/1729629/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.