_và cũng như lần trước thôi, Hoàng i như Y há miệng và phập cái mũi của Minh Đàm một cái thật đau_
Minh Đàm:- ui cha......ĐAU CHẾT MẤT
Huyền Hoàng:- ưm.... sao từ này quen quen (tỉnh lại)
Minh Đàm:- quen cái gì cô nhìn mặt ta có quen không?
Huyền Hoàng:- sao lại là ngươi? mũi của ngươi bị gì vậy?
Minh Đàm:- là tại cô mà ra đấy
Huyền Hoàng:- sao ngươi lại ở đây, lúc ta rớt xuống nước, không lẽ là mình mất nụ hôn đầu rồi
(NGHĨ XA VÃI)
Minh Đàm:- im đi ta không thèm đâu,mất gì mà mất, ta mới phải hỏi cô điều đó, tại sao cô bị bắt vào Hậu Cung của tên nhị Hoàng Tử?
Huyền Hoàng:- không thích kể
Minh Đàm:- vậy mời về cho
Huyền Hoàng:- về thì về
Minh Đàm:- này này, ta đùa đấy ở đây một chút đi
Huyền Hoàng:-* tên này đâu phải người bình thường đâu, nếu không nghe lời hắn chắc chắn mình sẽ toi đời* ngươi mới đuổi ta mà? không phải sao
Minh Đàm:- ta nói đùa thôi
Huyền Hoàng:- tên đi với ta đâu rồi? ngươi giấu hắn ở đâu mau khai ra (túm cổ tên Minh Đàm)
Minh Đàm:- hắn đang ở trên cây ngủ đấy
Huyền Hoàng:- vậy là tốt rồi *mong là Tiêu Dao Băng Mộng sẽ không phát hiện ra*
/RẦM/
Băng Mộng:- ta nghe nói Hoàng Thượng mới đưa một người tên Huyền Hoàng về
Minh Đàm:- thì sao? (mặt không cảm xúc)
Băng Mộng:- cô ta là người đã giết mẹ của bệ hạ đấy
Minh Đàm:- chuyện cũ đã qua, không nhắc lại (chau mày)
Băng Mộng:- chẳng lẽ bệ hạ coi sinh mạng của mẹ người thua cả một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-dia-luan-hoi/1729604/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.