Tố Biên:- xin lỗi Hoàng chủ là Tố Biên đến trễ đã để Hoàng chủ chịu thiệt
Minh Đàm:- làm trẫm tưởng ai hoá ra là thiếu chủ của Tân La Thành ngọn gió nào đã đưa ngươi đến tận nơi đây?
Tố Biên:- không nhờ công lao của bệ hạ làm ra thì ta có lẽ sẽ không từ Tân La Thành đến đây để nói chuyện với bệ hạ người đâu
Minh Đàm:- công lao của trẫm à? trẫm đã làm gì?
Tố Biên:- làm gì thì bệ hạ tự biết, dám cả gan đánh cả thành chủ của Tân La Thành người tưởng người là Hoàng Đế thì muốn làm gì thì làm sao? còn đám binh lính các ngươi, giỏi lắm đuổi theo Hoàng chủ cả một đoạn đường dài mà vẫn không buông tha
Minh Đàm:- nợ máu trả máu đó là điều đương nhiên
Tố Biên:-không nói nhiều với người làm gì đi thôi!
Huyền Hoàng:- ( hai chân mới bị đả thương còn rung cầm cập) này này
Lâm Đằng:- lên đây ta cõng muội
Tố Biên:- hai người về Tân La Thành trước đi mọi việc ở đây cứ để ta lo
Minh Đàm:-ngươi muốn thế nào tên nam nhân kia?
Tố Biên:- ta cảnh cáo người đừng tưởng mình là Hoàng Đế thì có thể muốn giết thì muốn chém thì chém một cách ngang nhiên như vậy
Minh Đàm:-..... được! rút lui
tất cả binh lính:- nhưng.....Hoàng Thượng...
Minh Đàm:- TRẪM KÊU RÚT LUI CÓ NGHE KHÔNG?
tất cả binh lính:-tuân....tuân lệnh
Tố Biên:-* đừng hòng đụng đến một sợi tóc của Hoàng chủ khi ta còn sống, giờ phải về thôi vết thương của Hoàng chủ do cái sức mạnh vô hình này gây ra khá là nghiêm trọng*
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-thien-dia-luan-hoi/1729586/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.