Trần Hoàng Yến cảm nhận được một cỗ ấm áp truyền đến, theo vô thức mở mắt nhìn về phía hơi ấm phát ra, nàng sau đó lại như muốn đào một cái lỗ để chui xuống, người nàng từng chê trách lại đang bế nàng. "Ngươi làm cái gì vậy? Mau bỏ ta xuống." Nàng khuôn mặt như quả táo chín, đỏ bừng hết cả, bờ môi đỏ mọng kia chúm lại, mặc dù là như vậy cũng không giấu nổi nét xinh đẹp như tiên nữ kia của nàng, Đường Thần cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng không có buông tay. Chỉ thản nhiên nói: "Ngươi đừng giả ra mình vẫn mạnh mẽ, ngươi đang trọng thương rất nặng, thậm chí còn thiêu đốt khí huyết, tránh vận động mạnh để cho thương thế càng thêm nặng." Trần Hoàng Yến giờ phút này mới để ý đến, được hắn bế lên cảm giác cũng không quá tệ, mà lại hắn cũng không đến nỗi xấu tính, "Bây giờ mới để ý đến, hắn cũng có chút soái." Nàng có chút nghẹn lời, cũng không biết nói gì, chỉ có thể mặc hắn bế đi. Tề Hoành lúc này sắc mặt như bị dính than, đen đến khó nói, hắn vẫn luôn hết sức để ý đến Trần Hoàng Yến, thậm chí còn nhiều lần hướng nàng ngỏ lời, nhưng vẫn luôn bị cự tuyệt, nhìn thấy Đường Thần cùng Trần Hoàng Yến thân mật như vậy, hắn như muốn sôi trào. Trần Sở Nam ở chủ vị đài thì dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn thấy nữ nhi bị Đường Thần ôm lấy trong tay, chỉ thấy hắn khóe miệng cong lên, khuôn mặt hiện đầy vẻ ẩn ý. Vân Đô chiến đội giành được hoàn hảo sáu thắng một thua, đã khiến cho các thành xếp hạng cùng bọn hắn sàn sàn nhau có chút khiếp sợ, thậm chí còn muốn rút lui ý định, nhưng rút lui cũng đồng nghĩa với việc trở thành phụ thành, bọn hắn cũng ngay lập tức xóa bỏ ý nghĩ kia. Trần Hoàng Yến được Đường Thần bế đến phòng chờ thì ngay lập tức muốn giãy dụa thoát ra, nhưng hắn lại đưa một viên đan dược nhét vào trong miệng nàng, sau đó mới để nàng ngồi xuống, Trần Hoàng Yến lúc này ngượng đến đầu muốn bốc khói, nhưng vẫn phải điều chỉnh thân thể một chút. Đường Thần cũng không biết vì sao nhìn thấy Trần Hoàng Yến đổ gục xuống kia, thân thể lại không chịu khống chế mà muốn lao lên, Trần Hoàng Yến giọng có chút yếu ớt nói nhỏ: "Cảm ơn." Sau đó lại, cấp tốc vận chuyển công pháp, hấp thu đan dược. Tránh cho để người khác nhìn thấy bộ dạng thiếu nữ bây giờ, Đường Thần cười khổ một tiếng, lại không nghĩ đến con gái phủ thành chủ Trần Sở Nam cũng có lúc thẹn thùng như vậy, đúng lúc này, Tề Hoành từ bên ngoài đi vào, bắt gặp Trần Hoàng Yến khuôn mặt thẹn thùng vừa nãy, không tự chủ được tay bóp chặt. "Được rồi, ngươi có thể lui ra, chăm sóc cho Trần Hoàng Yến cứ để lại cho đám người khác, ngươi mau chóng đi củng cố tu vi vừa mới đột phá đi, ba ngày sau hi vọng ngươi có thể tiến bộ thêm." Hắn nhìn giống như đang ra sức đem Vân Đô chiến đội đặt lên trên hết, nhưng ý nghĩa câu nói lại mang một cái ẩn ý khác. "Được thôi." Đường Thần cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, trực tiếp đi ra khỏi phòng chờ, trở về chiếc mã xa kia, dù sao củng cố tu vi, có được thực lực mới là chân lý, những thứ khác tạm thời có thể để qua một bên. Sau đó không lâu, Trần Hoàng Yến từ trong dưỡng thương tỉnh lại, nàng đảo mắt muốn tìm kiếm thân ảnh của Đường Thần, nhưng chỉ nhìn thấy Tề Hoành đang nhìn hắn chăm chú. "Đường Thần đâu?" Nàng hướng Tề Hoành hỏi, Tề Hoành thì tâm tình đã cực tệ, hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng lúc dưỡng thương, thế mà mở mắt ra liền tìm kiếm Đường Thần tên chết tiệt kia, cho dù hắn tức giận vẫn ở bên ngoài giả ra một bộ bình tĩnh. Chỉ thấy hắn nhàn nhạt đáp: "Hắn đột phá tu vi, cho nên muốn tranh thủ thời gian đem tu vi nện vững chắc xuống, tạm thời sẽ không có gặp nguồ khác." Nghe được Tề Hoành nói vậy, nàng cảm thấy có chút buồn bã. Tuy rất nhanh đã thu liễm lại, nhưng nó không thoát khỏi được ánh mắt của Tề Hoành, hắn hừ một tiếng sau đó đi ra bên ngoài, cũng không có muốn hỏi gì thêm, để Trần Hoàng Yến một mình ở trong phòng chờ. Các trận đấu sau đó cũng diễn ra hết sức căng thẳng, có mấy đội buồn bã, cũng có mấy đội vui mừng khôn xiết, diễn ra xong tất cả, thì sắc trời cũng sập tối, lúc này đám người cũng không có ở trên mã xa mà thuê một phòng trọ ở tạm, đám người lúc này đang ở phòng của Phong Tinh Hiền ăn mừng chiến thắng. "Thật không nghĩ đến Đường Thần ngươi vậy mà mạnh như thế, lúc trước ta đã nhìn nhầm ngươi, nào đến cùng ta uống một chén, coi như xin lỗi đi." Phong Tinh Hiền đứng lên, tay cầm lấy một cái chén rượu, hướng Đường Thần tỏ ý muốn cùng hắn làm hòa. ×— QUẢNG CÁO — "Tốt." Cũng không có từ chối, Đường Thần cũng cầm lấy một cái chén rượu, rót đầy sau đó cùng Phong Tinh Hiền cạn chén. Tuy không có qua lại gì nhiều nhưng kết một cái người quen còn tốt hơn làm kẻ địch. "Ta cũng hướng ngươi xin lỗi." Tiền Đông thấy vậy liền hùa theo đứng dậy hướng Đường Thần cạn chén, mặc dù hắn trước đó không có tỏ thái độ với Đường Thần nhưng đứng ở Tề Hoành bên này, hắn coi như cũng là đồng phạm. Đám người ngoại trừ Trần Hoàng Yến cùng một cái nữ tử khác, thì uống đến say khước, lập tức một cái nam tử khác đứng dậy, hắn tên là Kỳ Xương, tu vi cao thứ tư trong đội, hắn hướng Đường Thần đưa ra một cái đề nghị. "Vừa vặn Đường Thần mới đột phá, ta muốn thử xem hắn đến tột cùng là mạnh đến mức nào, có thể hay không luận bàn một chút?" Tề Hoành ánh mắt lập tức phát sáng, nở một nụ cười đầy ẩn ý, hướng Kỳ Xương nháy mắt, hai người bọn hắn đã muốn dạy dỗ Đường Thần, nhìn thấy hắn đã cực kì gai mắt, nhưng vẫn là chung một chiến đội cho nên cũng không có muốn làm lớn chuyện. Nhân cơ hội luận bàn này, có thể hảo hảo giáo huấn Đường Thần một chút. "Hôm nay mới thi đấu xong, ta vẫn cảm thấy có chút mệt trong người, vẫn nên là thôi đi, nghỉ ngơi cho tốt một chút, về lại Vân Đô Thành sau đó vẫn còn rất nhiều cơ hội để mà luận bàn." Đường Thần giả ra có chút mệt mỏi, hướng người đề xuất Kỳ Xương nói rõ. "Không có gì, chỉ là muốn luận bàn nhẹ nhàng, không có quá nhiều vấn đề, cảm thấy nên dừng hẳn là dừng a." Hắn lại tiếp tục muốn lôi kéo Đường Thần. "Đúng vậy a, ta cũng muốn biết ngươi lúc này có thể hay không cùng ta so sánh." Phong Tinh Hiền khuôn mặt say khước kia, nấc nấc nói. Trần Hoàng Yến ngồi ở bên cạnh Đường Thần, muốn mở miệng nói gì đó lại bị Đường Thần cản lại, hắn sau đó lại thản nhiên nói: "Tốt, đã muốn xem như vậy thì luận bàn một chút đi." Vốn là không muốn gây sự nhưng lại gặp phiền phức liên tục đeo bám lấy hắn, vẫn là không có cách a. Tìm đến một nơi trống trải sau đó, Kỳ Xương cùng Đường Thần bước ra, đứng cách xa nhau khoảng chừng năm mươi mét, đám người còn lại thì đứng ở một bên, thối lui ở khoảng cách an toàn. Tề Hoành lúc này trong lòng như trút được cơn giận, hắn tu vi quá cao cho nên không tiện ra tay, nhưng nhờ Kỳ Xương vẫn là đủ dùng để "chỉ điểm" Đường Thần. Chỉ là luận bàn cho nên không có dùng binh khí, nếu có dùng Đường Thần vẫn có lợi hơn vì hắn kiếm là cao giai binh khí, trận này luận bàn chỉ đơn thuần là so đấu lực lượng cùng võ kỹ. Kỳ Xương mở màn, tung ra chiêu thức trước, hắn sử dụng hạ phẩm quyền pháp, nhưng bằng vào tu vi so với Đường Thần cao hơn chừng mười ba khiếu, uy lực có thể dủ cùng một ít yếu võ giả vận dụng trung phẩm võ kỹ. "Đến." Hắn quát lớn, sau đó, chân giẫm ra thân pháp kéo gần khoảng cách với Đường Thần, hắn một quyền kia mang theo mạnh mẽ lực lượng, cho dù là cùng giai vẫn có rất ít người có thể trực tiếp đón đỡ. Nhưng hắn lại chỉ thấy Đường Thần nhẹ nhàng đánh ra một quyền cùng hắn đối chiêu, hắn trong lòng nghĩ thầm: "Tên này thật không biết sống chết, đón đỡ ta Thiên Khai Quyền như vậy mà chỉ nhẹ nhàng đánh ra một quyền, thật là muốn khi dễ ta sao." ×— QUẢNG CÁO — Chỉ thấy hắn quyền kình bị chặn đứng, đồng thời lực lượng phản chấn điên cuồng trả ngược lại, chưa hết, Đường Thần quyền kia lực lượng cũng không có tiêu tán mà tiếp tục hướng Kỳ Xương đập đến. "Bành." Kỳ Xương bắn ngược ra phía sau, hắn hai chân trụ xuống đất tạo ra hai cái khe rãnh, thần sắc khiếp sợ nhìn Đường Thần, thật sự đây là một cái 60 khiếu võ giả? Chỉ vừa mới thất thần một lát, một luồng gió mãnh liệt đã đập vào trong mặt, hắn chợt tỉnh, nhìn thấy Đường Thần đang hướng hắn đấm đến một quyền, trong giây lát, hắn cũng làm ra ứng đối. Quỷ dị một màn phát sinh, Kỳ Xương bàn tay nhanh chóng hắc hóa, một cái sát khí từ trong bàn tày tuôn ra đem hắn bàn tay bao trọn lấy, hắn con ngươi chuyển sang màu đỏ, đồng thời đấm ra một quyền khác, sau đó lại như một cái cuồng nhân, liên tục công kích Đường Thần. "Bành bành." "Ầm ầm." Đường Thần tựa như một ngọn gió phiêu diêu tránh đi đại đa số quyền pháp, trên mặt đất bị những cái quyền kia đánh trúng đều để lại một cái hố to, hắn thân thể mặc dù đã có thể so với một chút đê giai binh khí nhưng bị Kỳ Xương đánh cho vài quyền cũng cảm thấy đau nhức. Kỳ Xương càng thêm ngạc nhiên, hắn trong trạng thái cuồng bạo, đánh ra gấp vài lần lực lượng, nhưng rơi vào thân thể Đường Thần lại không chút tổn hại, ngược lại để hắn nắm đấm cảm thấy có chút tê. "Yêu nghiệt, đã có thể vượt cấp chiến đấu lại còn thân thể cứng như thiết, đây thật sự là nhân loại sao?" Kỳ Xương thật sự là rối tinh rối mù, hắn thiên phú cũng không thể nói thấp, cũng biết kiêm tu nhục thân cùng võ đạo là khó đến cỡ nào. Nếu như kiêm tu cả hai thì chỉ có thể thụt lùi, khó mà tăng tiến được, nhưng cái ngoại lệ là Đường Thần lại có thể hai cái cùng tiến, đây là cần cỡ nào nghị lực cùng thiên phú a. Một cái yêu nghiệt như vậy không nên tồn tại, hắn quyết tâm dù như thế nào cũng phải loại bỏ Đường Thần, nếu để hắn tiếp tục trưởng thành nói không chừng quay lại trả thù hắn, thì khó mà bảo toàn được tính mạng. Trong lúc đang suy tính thì Đường Thần tựa như một cái hắc miêu, nhanh chóng áp sát Kỳ Xương, bất ngờ tung ra một quyền vào thẳng phần bụng, dù cho hắn có phản ứng nhanh nhẹn nhưng cũng khó mà tránh thoát đi đòn này. "Bành." Kỳ Xương lùi lại đến ba mươi bước, miệng phun ra một ngụm máu, dưới đất từng cái dấu chân in đấu sâu thấy rõ, Đường Thần không có tiếp tục đánh, chỉ đi đến đỡ hắn, ra tay vẫn nên dừng đúng lúc, hắn cũng đối với Kỳ Xương không có thù hằn gì. Đám người cũng theo đó tin tưởng thực lực của Đường Thần, chứng minh được vị thành chủ Trần Sở Nam không có nhìn lầm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]