Thiên Minh Quang Kính giá trị không nhỏ, mà lại đạo nhân ảnh kia xác nhận, khiến cho nhiều người tâm động muốn đem nó cầm xuống, Đường Khang cũng không hề yên tĩnh, ánh mắt nhìn xem trong tay nữ tử kia Thiên Minh Quang Kính. "Đã các vị có thể nhìn thấy nó uy lực vậy cũng nên bắt đầu đấu giá" Nữ tử nâng lên Thiên Minh Quang Kính, sau đó dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn tất cả các gian phòng một lần. Không thể không thừa nhận, nàng là một cái nữ tử xinh đẹp, bất quá, giờ phút này, lực chú ý của những gian phòng kia đều không có nhìn nàng, nói đúng hơn là nhìn bảo vật trên tay nàng mới đúng. "Thiên Minh Quang Kính, giá khởi điểm là bốn mươi vạn ngân tệ, mỗi lần tăng giá không ít hơn..." Lời nói còn chưa có hạ xuống, một thanh âm khác đã vang khắp phòng đấu giá. "Năm mươi vạn!" Lời nói kia chủ nhân chính là Đường Khang, hắn rất gấp gáp muốn đem bảo vật kia thu lấy, tiền bạc đối với Đường gia ở Hoàng đô mà nói chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng thưởng thức lấy uy lực cùng tác dụng của nó, Đường Khang càng muốn đem về. Nữ tử ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía gian phòng chữ "Đường", sau đó nói: "Năm mươi vạn lần một". Lập tức nhiều nhà sinh ra thoái ý, không muốn tiếp tục tranh đấu, năm mươi vạn ngân tệ đã không nhỏ cho dù lấy các đại thế lực ở Vân Đô Thành bấy giờ cũng khó mà bỏ ra đến, dù vậy vẫn còn nhiều nhà vẫn muốn tiếp tục. "Năm mươi ba vạn!" Phong gia báo lên một cái giá khiến Đường Khang sững sờ, hắn muốn tăng một lần mười vạn tiền để chèn ép các gia thế lớn ở đây, tóm gọn nó bằng ít tiền nhất, nhưng vẫn có nhà muốn cùng hắn tranh lấy, hoặc có thể là đang hố hắn. "Năm mươi sáu vạn!" Đường Khang còn chưa có mở miệng, Tề gia từ đầu đến giờ đều im hơi lặng tiếng, bắt đầu ra giá, chủ gia của Tề gia là Tề Bạch Nhất, hắn nghe tin được Tề Khánh Vân bị đánh phế trong lòng nộ hỏa bừng bừng, hận không thể đem Đường gia một mẻ hốt sạch. Lần này, nhìn thấy Đường gia tỏ ý muốn mua đồ vật này, hắn liền sẽ không ngại mà nâng giá lên cao. "Sáu mươi vạn!" Đường Khang vẫn bình tĩnh giơ lên tấm bảng, Tề gia thù địch đối với Đường gia cũng không phải ngày một ngày hai, cho nên cũng biết mục đích của Tề Bạch Nhất là muốn đem giá nâng lên cao. Phong gia cùng Tề gia đều âm trầm xuống, suy nghĩ xem thật sự có nên tiếp tục cùng Đường gia tranh đoạt, Tề Bạch Nhất cũng có chút đăm chiêu, hắn không chỉ muốn hố Đường gia mà còn muốn mua lấy Thiên Minh Quang Kính. Sáu mươi vạn cũng không phải một con số nhỏ, cho dù là thu nhập hằng năm của các đại gia tộc cũng chỉ bằng khoảng này, cho nên thật sự khó mà quyết định. Về phần Khổng gia thì vì Đường Thần đã từng cứu giúp Khổng Hoàng Phong cho nên bọn hắn mới không ra tay cướp đoạt, mà lại trước đó hai đại gia chủ của hai gia tộc đã gặp mặt nhau, cùng một chỗ cộng tiến ở Vân Đô Thành. Nữ tử định lần thứ ba nói giá, tay linh khí hội tụ, muốn đánh vào mặt chiêng phía sau, chỉ nghe ở một gian phòng khác nói lên một cái giá. ×— QUẢNG CÁO — "Sáu mươi mốt vạn!" Giá cả như vậy khiến những người ở đây đã hít thở không thông, bọn hắn tam lưu, nhị lưu gia tộc, nghe những đại thế lực này nói giá khiến bọn hắn có chút hâm mộ, thực sự mà nói, muốn trở thành nhất lưu, tứ trụ của Vân Đô Thành không phải chuyện dễ, ở phía sau phải có nhất định chỗ dựa mới có thể đứng vững. Ngoại trừ bốn gian phòng có đánh chữ, mặt khác, những gian phòng khác đều là những đại nhân vật, còn có một chút là những nhị lưu, tam lưu gia tộc kia. Lần này, người giơ lên tấm bảng chính là một cái thiếu niên trẻ tuổi, ngồi ở bên cạnh gian phòng của Tề gia, nữ tử con mắt lập tức chuyển dời, nhìn sang hướng của giọng nói kia, sau đó nói: "Gian phòng số bảy, kêu giá là sáu mươi mốt vạn, nếu những vị khác còn tiếp tục ra giá thì đấu giá sẽ tiếp tục, nếu qua hai lần không có ai ra giá tấm kính này sẽ thuộc về vị công tử kia". Nàng ngón tay ngọc chỉ về phía thiếu niên trẻ tuổi kia, trên mặt hắn có đeo mặt nạ nên không thể nhìn rõ dung mạo thật sự, hắn mặc toàn thân một bộ thanh y, mái tóc tiêu sái bay phía sau. "Sáu mươi mốt vạn lần một" "Sáu mươi lăm vạn" Đường Khang tiếp tục ra giá để mọi người ở đây rửa mắt. "Đường gia làm gì có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ có ai đó ủng hộ bọn hắn sao?" "Đường gia vẫn luôn là yếu thế nhất tứ đại gia tộc làm sao lại có nhiều tiên như vậy?" ... Những người khác bắt đầu tỏ ra kiêng kị một chút, cho rằng Đường gia hẳn là có phía sau cực lớn thế lực tài trợ, cho nên mới có nhiều như vậy tài phú. Cho dù là Khổng gia tộc nhân những vị trưởng lão cũng có chút kinh ngạc, riêng chỉ có Khổng Vạn Lý cười thầm, cảm thấy có chút tiếc cho Tề gia cùng Phong gia. "Bọn hắn lại không biết Đường gia chân chính thế lực sau lưng lớn như thế nào" Hắn trong lòng thầm nghĩ, thông qua trao đổi với Đường Vô Ngân hắn mới biết Đường gia còn có như vậy thế lực, giống như những vị trưởng lão hắn kinh ngạc đến mức cả nửa ngày đều không thế khép miệng lại. Thiếu niên kia sắc mặt cau lại một chút, giá cả vượt qua hơn sáu mươi lăm vạn chính là hắn cực hạn, khó có thể tiếp tục bỏ ra, mà bên phía Đường Khang vẫn như vậy bình tĩnh, hắn lần này đem theo chừng hai trăm vạn ngân tệ, cho nên vẫn không có giống như đám ngươi kia cuống cuồng tay chân. Cuối cùng, thiếu niên đeo mặt nạ kia cũng từ bỏ, Đường Khang thuận lợi thu lấy Thiên Minh Quang Kính, còn thừa lại hơn một trăm ba mươi vạn, hắn đều để cho Đường Vô Ngân, mua sắm lấy đồ vật, nâng cao thực lực của Đường gia. Đường Vô Ngân lúc đầu không dám nhận, số tiền thật sự quá lớn, mà Đường Khang lại như vậy hời hợt tặng cho hắn, khiến hắn nước mắt như muốn chảy ra. Đường Thần bên cạnh cũng nhìn xem Đường Khang muốn xác nhận, hắn không có ý đồ đối với Đường gia, cảm giác không có gì không ổn, hắn mới nhẹ gật đầu. "Đường Khang, vị thúc phụ này chắc hẳn là một người tốt" Sau Thiên Minh Quang Kính các đồ vật cũng ngày càng quý hiếm, đến lượt món thứ tám, nữ tử trong tay đẩy ra một cái to lớn gốc cây, nhìn qua lại còn tưởng nhầm là gỗ mục, hay là một cái cây khô. ×— QUẢNG CÁO — Đường Thần cũng không có nhìn thấu, còn tưởng rằng Nam Yên Quán đang bị nhầm lẫn, nhưng đây là đấu giá hội đặc biệt cho nên có thể chắc chắn đây là một món quý hiếm bảo vật. Trước đó, mấy món đồ vật, Đường Vô Ngân đều mua lấy, bỏ ra hơn bảy mươi vạn để mua, bây giờ chỉ còn lại hơn sáu mươi vạn, nhìn thấy Đường Vô Ngân tóm lấy nhiều bảo vật, các nhà khác đều đang rục rịch, nảy sinh ý đồ xấu, sau đó điều người đi chuẩn bị một cuộc cướp lấy. Đường Thần biết mua nhiều như vậy sẽ khiến rất nhiều nhà khác để ý đến, cho nên hắn đích thân đi đến xuống hạ tầng, dựa theo chỉ dẫn của một người trông coi ở đó, tiến vào bên trong. Bên trong chính là nơi trả tiền cho các vật phẩm đấu giá, sau đó Đường thần lấy ra hơn một trăm ba mươi lăm vạn ngân tệ đưa cho thủ quỹ ở đó, lấy các vật phẩm được đấu giá đem đi. Re bên ngoài hắn, phân cho những đệ tử Đường gia dựa theo các hướng khác nhau chạy đi, tránh để cho bị các nhà khác bắt được. Nhưng là, những hộp gỗ mà những đệ tử kia cầm chỉ là một cái hộp trống không, hắn muốn đánh lạc hướng các nhà khác, sau đó lại âm thầm đem bảo vật mang về. Hắn nghĩ ra cách này, những nhà khác làm sao không có nghĩ ra đâu, Tề gia, Phong gia đều phái ra rất nhiều người chặn đường, nhưng đáng tiếc chiếc hộp trữ bảo vật kia lại nằm trong tay cao thủ của Đường gia thuận lợi trở về, sau đó lại báo tin tức cho Đường Thần. Những người được phái đi lúc trước đều bị Đường gia cao thủ đánh ngất, ở Vân Đô Thành không thể giết người, nếu điều tra ra được, cho dù là ai cũng phải chịu cực nặng tội trạng. Những người may mắn, tránh thoát lui về, đem tin tức nói cho Phong gia, Tề gia gia chủ, khiến bọn hắn tức điên. "Đáng chết, lại không thể đem bảo vật cầm về thì thôi đi, còn mất luôn cả những bảo vật của chúng ta, các ngươi thật là một đám phế vật" Tề Bạch Nhất tức giận đập bàn, chiếc bàn chịu lực trùng kích liền hóa thành cát bụi. Phong gia gia chủ cũng không có khá hơn, tức giận hét lớn: "Đám ngu xuẩn!" Đường Thần bên này chỉ cười thầm, ngoài việc đem bảo vật hộ tống trở về, còn có đem người đi chặn lại những người của các gia tộc khác đánh ngất, cướp đoạt bọn hắn bảo vật. Chịu lần này hố đau, Tề gia cùng Phong gia nào còn muốn tiếp tục ở lại, đứng lên xoay người rời đi, nhưng bọn hắn vừa ra đến của lại nghe đến khúc cây kia nguồn gốc, cả người đều khựng lại. "Đây là Trác Tiên Thụ, mặc dù chỉ còn lại một cái gốc cây, nhưng nếu uẩn dưỡng đầy đủ, có thể một lần nữa sản sinh ra một cây Trác Tiên Thụ mới." Nữ tử chỉ vào gốc cây kia, bên ngoài lại cực kì thô ráp, to bằng mười mấy người ôm, nhìn qua không khác gì một gốc cây bình thường. Nhưng tiếp sau đó, nàng lại nói: "Trác Tiên Thụ nếu thành thục, sinh hoa kết quả, chỉ cần ăn vào một quả tu vi liền có bước tiến triển, mà lại còn giúp kéo dài thọ nguyên." Nghe như vậy một màn, các nhà khác đều không kịp mà chờ đợi, muốn đem nó ôm về. "Không hổ là bảo vật cuối cùng, Trác Tiên Thụ nghe nói chính là truyền thuyết Tiên Giới một gốc đại thụ, ăn vào một quả có thể sống thêm mấy chục, thậm chí, mấy trăm năm. Đối với võ giả càng là chí bảo có thể giúp võ giả đột phá cảnh giới." Đường Khang ánh mắt có chút sáng, nhưng là đối với hắn mà nói không có giá trị gì. Một gốc Trác Tiên Thụ muốn trưởng thành cần khổng lồ thời gian, cho nên mặc dù quý giá nhưng muốn đạt được lợi ích từ nó cũng không biết cần đến bao giờ. "Trác Tiên Thụ, đấu giá bắt đầu, ai ra giá cao nhất chính là được một gốc cây tiên thụ này" Thanh âm như họa mi hót của nữ tử kia vang lên, lập tức có mấy chục đạo thanh âm không ngừng vang lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]