Vừa thấy là người quen, Mạc Vong liền yên tâm, bộ dạng thỏ trắng mềm nhũn mới vừa rồi cũng liền biến mất.
”Cậu ở trong này làm cái gì vậy chứ?”
Thạch Vịnh Triết không chút khách khí hỏi lại: “Lời này phải là tôi hỏi cậu mới đúng? Cả buổi trưa chạy đi đâu?”
“...” Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới cô đây liền muốn khóc có biết không? Cả buổi trưa đều đi lao động chứ đi đâu … TAT
Có lẽ là thấy biểu cảm của thiếu nữ quá mức bi thống, thiếu niên lặng lẽ nuốt sự tò mò trong lòng xuống, khè hừ một tiếng: “Nè…”
”Hở?”
Mạc Vong ngơ ngác nhìn đối phương chuyền qua túi giấy màu vàng, bên trong tỏa ra mùi hương quen thuộc, cô nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng: “Thịt, thịt dê xiên que?” Rồi sau đó kinh ngạc, “Cậu mua cho tôi?” Không phải là có âm mưu gì đó chứ? Thật đáng nghi!
”Biểu hiện của cậu vậy là sao? Nếu không phải buổi sáng đã hứa thì ai thèm mua cho cậu ăn.” Vừa thấy vẻ mặt của cô, thiếu niên lập tức xù lông, túi giấy trong tay hắn run lên, “Không cần thì thôi!”.
A! Đúng rồi, buổi sáng hắn đồng ý rồi mà.
”Cần! Đương nhiên cần rồi!” Mạc Vong một phen đoạt lấy túi giấy, phát hiện bên trong vẫn còn nóng, cô hạnh phúc cầm một que, không chút nghĩ ngợi nhét ngay vào miệng, rồi sau đó liền bi thống, “Nóng... Nóng...” QAQ biết ngay người này không có hảo tâm mà, còn ở chỗ này chờ cô nữa!
“... Cậu cẩn thận một chút!” Cũng may Thạch Vịnh Triết đã chuẩn bị đầy đủ hết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/62740/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.