Có lẽ là vì thể chất trở nên tốt hơn, Mạc Vong đạp xe về nhà nhanh như chớp, trả lại cho Vương Đại Gia rồi nói cám ơn, sau đó một mình khiêng toàn bộ hành lý lên tầng.
”Đã trở về?”
”Vâng!”
“... Vong Vong, sao con lại khiêng một mình, Triết Triết đâu?”
Mạc Vong đảo mắt, không cần suy xét liền vu hãm: “Cậu ấy nói không muốn đi cùng con, sợ dọa người.”
”Cái gì?” Dì Trương quả nhiên nổi giận, “Đợi dì dạy dỗ nó!”
Vì thế, đồng chí Thạch Vịnh Triết không được chào đón bằng cái ôm yêu thương của mẹ, mà là cái véo tai đau đớn —— “Mẹ à, đừng nhéo tai!”
”Nói, còn dám bắt nạt người khác hay không?!”
“......” Người bị bắt nạt rõ ràng là hắn được chứ? Mấy ngày nay rốt cuộc mẹ ăn cái gì mà khỏe như vậy, hại hắn đến bây giờ vẫn còn đau.
Đối mặt với ánh mắt oán niệm của người nào đó, Mạc Vong vênh váo làm mặt quỷ, nhưng khi dì Trương quay đầu lại, cô giống như sử dụng tuyệt kỹ “biến sắc mặt” đổi lại biểu cảm, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Dì Trương, hai người tán gẫu, con về trước dây.”
”Ừm, buổi tối nhớ đến ăn cơm, dì làm thịt nướng cho con.”
”Vâng ~”
”Cẩn thận béo chết đấy!”
”Tiểu tử thối còn dám nói người ta?”
”Đau đau đau...”
Tai nghe tiếng kêu của người nào đó, tâm tình Mạc Vong vô cùng tốt, ca hát suốt trên đường về nhà.
”Bệ hạ, ngài vất vả rồi.”
”Cũng tạm.” Mạc Vong gật đầu rồi hỏi, “Đúng rồi, lần này tôi đi đón người được bao nhiêu ma lực?”
”20 điểm.”
”Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/62731/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.