Editor: nammoi
Phần một:
"Tôi cảm thấy mình không quan trọng đến thế."
"Bệ hạ…"
"Xin lỗi, có thể cho tôi chút thời gian suy nghĩ được không?”
"… Thần hiểu."
Đoạn đối thoại cuối cùng cũng chấm dứt.
Ban đêm, cô gái nhỏ nằm trên ban công của căn phòng mới rộng lớn, ngửa đầu nhìn chăm chú vào ánh trăng trên bầu trời, không kìm được tiếng thở dài: "Haiz…"
“Đang tốt sao lại thở dài?” Bên trái đột nhiên phát ra tiếng nói.
Mạc Vong quay đầu nhìn lại, phát hiện Thạch Vĩnh Triết đang ở căn phòng bên cạnh mà ban công phòng bọn họ chỉ cách nhau một đoạn ngắn, cô không tự chủ liền cười nói: “Thật là đúng lúc nha!” Ừ, theo đúng nghĩa đen là thế.
“…” Thật ra cậu đã ngồi chờ lâu rồi nhưng cậu sẽ nói ra sao? Rõ ràng là không!
"A Triết."
"Cái gì?"
"Cậu nói xem tớ sẽ phải làm Ma vương bệ hạ sao?"
"Mặc kệ có muốn hay không cậu đều phải làm đúng không?"
"… Nói cũng phải." Mạc Vong thật sự không thể không thừa nhận điểm này, theo một ý nghĩa nào đó, cô đã được hưởng nhiều chỗ tốt khi là “Ma vương” nhưng rồi lại do dự có nên gánh vác trách nhiệm hay không, thật lòng thì cô cũng hơi hèn hạ. Mặc dù đã biết điều đó nhưng cô cũng không thể dễ dàng hạ quyết tâm được: "Nhưng tớ có hơi sợ."
"Sợ ư?"
"Ừ…" Cô lại thở dài: "Tớ thật sự có thể gánh vác được trách nhiệm đó sao? Tớ… Tớ ngay cả công việc bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335640/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.