Những ngày nghỉ luôn trôi qua rất nhanh.
Dù là không muốn đi nữa, sáng sớm ngày thứ hai cuối cùng vẫn tới, điều này đối đám học sinh vừa mới được ngủ nướng mà nói, không thể nghi ngờ là vô cùng đau khổ
Vì vậy ——
"A ô......" Thiếu niên ngáp một cái.
"A ô......" Thiếu nữ cũng ngáp một cái.
Nhìn thẳng nhau.
"A ô......" X2.
Khuỷu tay Mạc Vong đặt lên khung cửa, một tay chống cằm: "Tôi nói này, tối qua cậu đi làm trộm hả?”
"Cậu có tư cách nói tôi sao?" Thiếu niên tức giận nhìn cô một cái, đầu hơi nghiêng, tựa vào chỗ trống giữa hai người.
"Tôi còn lâu mới giống cậu." Trừng trở lại, "Tôi là bởi vì nằm mơ."
"Nằm mơ?"
"Ừ." Thiếu nữ gật đầu, "Một giấc mơ kỳ quái."
Thạch Vịnh Triết tò mò hỏi: "Kỳ quái?"
"Ừ." Mạc Vong lần nữa gật đầu, "Tình huống cụ thể nhớ không rõ lắm, nhưng thật giống như có người cứ luôn gọi tên của tôi...... Ẫm ĩ cả đêm, đến bây giờ còn nhức đầu......
"...... Cậu coi phim ma nhiều quá chứ gì?"
"Ai thèm xem thứ nhàm chán đó chứ!" Chính mình hù dọa mình có ý nghĩa sao! Chỉ là, "Lại nói, hôm nay trường học có hoạt động gì vậy?"
"Ai biết được......" Thạch Vịnh Triết từ trước đến giờ đều không cảm thấy có bao nhiêu lạc quan đối với bộ não của Hiệu Trưởng Đại Nhân , "Hi vọng đừng quá phiền toái."
"Đúng vậy." Một điểm này, cô gái cùng với Tiểu Trúc Mã của mình đứng trên một chiến tuyến.
Sự thật chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335568/chuong-67-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.