Phần một
Thạch Vịnh Triết phát điên,: "Tao không thèm quan tâm mắt cá chết với bộ lông quăn của mày có ngây thơ hay không, trọng điểm bây giờ là phải . . . . ."
"Lông quăn thì sao?" cũng không bị lời nói của thiếu niên làm tổn thương , trong bầu không khí trầm lặng như muốn ngủm, Bạch Cẩu bỗng nhiên "Vụt ——" một cái, lập tức đứng dậy, cả người lông quăn đều dựng lên, được rồi, càng thêm cuốn cuốn xù xù. . . . . ."Ta lông quăn, ta kiêu ngạo, chó có lông quăn đều là chó ngoan, lông thẳng quả thật vô cùng đáng ghét, ta thật sự chẳng hâm mộ tí nào. "
". . . . . ." Căn bản là không ai hỏi nó lông tốt hay không tốt mà? Thiếu niên nâng trán,: "Tao sai rồi, tao xin lỗi có được không? Bây giờ có thể giúp tao xử lí cái kết giới này không?" Hắn hiện tại căn bản không có thời gian rối rắm những thứ khác đâu!
Có lẽ là thấy được vẻ mặt nghiêm túc của "Khế Ước Giả", Bạch Cẩu cũng không nhảy lên nữa, chỉ là mới quay đầu, không biết từ nơi nào tìm ra một cặp kính lão đeo lên trên đôi mắt cá chết, ngay sau đó hít hít kết giới không màu, lại đưa ra móng vuốt vỗ vỗ.
Sau khi lặp lại như vậy mấy lần.
Nó giống như xác định được cái gì, gật đầu một cái.
"Như thế nào?"
"Ta xác định." Đẩy mắt kiếng.
"Cái gì?"
"Ta không giải quyết được nó." Há miệng chó, cười.
". . . . . . Này!" Thạch Vịnh Triết lúc này thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335512/chuong-53-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.