"A, ,,,, ah, "
Cô gái nhắm mắt lại kêu thành tiếng, nhưng tiếng kêu lại đột nhiên dừng lại, phát ra một âm thanh kinh sợ ngắn ngủi, kỳ, kỳ lạ, không phải cô đã bị bùn đất chôn vùi rồi sao, tại sao có thể kêu ra tiếng, mà dường như hô hấp cũng không có chịu ảnh hưởng gì. . . . . .
Cô cẩn thận từng li từng tí mở mắt, phát hiện mình đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Mạc Vong vươn tay chọc chọc mặt đất, thô sáp , giống như tình cảnh vừa nãy chỉ là ảo giác, nhưng,cô cũng biết chỉ là "Giống như" mà thôi, bởi vì xung quanh không có gì cả, chỉ có cô một thân một mình.
Có lẽ là bởi vì lúc trước luôn ở cùng mọi người, giờ phút này phải đối mặt một mình, cô mới chính thức ý thức được, "Mộng thế giới" thật sự rất đen. Không giống với bóng đêm bình thường, mà là một màu đen càng thêm nồng đậm và thâm thúy, màu đen khiến cho người ta dễ dàng cảm thấy tuyệt vọng, chăm chú nhìn một lúc lâu, cả linh hồn giống như đều bị hút ra, đủ loại ý niệm xấu xa cuồn cuộn trong lòng, chỉ cần không để ý, bọn chúng sẽ từ trong lồng giam được gọi là “Lý trí” thoát ra ngoài.
"Không được!" Cô gái vươn tay vỗ vỗ mặt,: "Mình không sợ tối."
Bây giờ cô đã không sợ bóng tối rồi.
Nhưng trước kia, vẫn là sợ hãi . Thật ra thì những cô gái được cưng chiều mà lớn lên đều giống như vậy, hưởng thụ ánh sáng ban ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335508/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.