Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Người đàn ông trung niên đứng yên cạnh bồn hoa, trên người có chút hương vị phong trần mệt mỏi, ông vốn đang đưa lưng về phía hai người, nhưng dù vậy, cô gái vẫn nhận ra đối phương vào giây phút đầu tiên.
"... Ba"
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là phản ứng vô cùng tự nhiên.
Nếu như nói có, thì đại khái vì ông là thân nhân của cô – thân nhân sống chung mười năm dưới một mái nhà.
Gia đình họ, cũng từng ấm áp như gia đình thiếu niên, mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn ánh mặt trời và tiếng cười vui.
“Tiểu Vong...” Nghe thấy tiếng cô gái, thân hình người đàn ông run lên, xoay người lại rất nhanh, nếu có người cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện thật ra bộ dạng của ông ta và Mạc Vong rất giống nhau, “Con trai giống mẹ, con gái giống cha” câu tục ngữ này không chỉ dùng được ở nhà họ Thạch, mà ở nhà họ Mạc cũng thế. Nhưng tóc của cô gái không xoăn nhẹ như ông ấy, mà đen dài thẳng tắp do được di truyền từ mẹ, hình dạng gương mặt và ngũ quan cũng nhu hòa hơn.
(*)Ngũ quan: mắt, mày, tai, mũi miệng.
Gần như trong cùng một giây.
Thiếu niên chắn trước mặt cô gái theo bản năng, vững vàng bảo vệ cô sau người.
Ba người cùng sửng sốt.
Mạc Lâm lớn tuổi nhất có phản ứng trước, ông cười, gật gật đầu với Thạch Vịnh Triết: “... A Triết cũng về rồi”.
"... Vâng." Đến lúc này thiếu niên mới phát hiện mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335482/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.