"Đồng bọn, ngươi đi theo ta đi ~ cùng lắm thì về sau ta giúp ngươi trộm quần áo của vị ma vương kia nha ~"
". . . Miễn."
Dũng giả đại nhân bị "uy hiếp dụ dỗ", bất đắc dĩ nhấc mèo trắng lên. Càng khổ sở chính là, chưa đi được vài bước, hắn liền nhìn thấy biểu cảm "Xem đi, xem đi, chỉ biết con không nỡ ném đi, giả bộ cái gì với ba mẹ chứ", rồi sau đó liền thấy ngứa tay —— quả nhiên, vẫn là ném kẻ trong tay này ra ngoài thì tốt hơn!
Dì Trương: "Được rồi, được rồi, mau tới ăn cơm." Đừng nhìn, con trai thẹn thùng rồi.
Chú Thạch: "Ừm, ăn cơm ăn cơm." Hiểu rõ!
Mạc Vong: "Phốc!" Thạch Vịnh Triết, cậu cũng có hôm nay.
Esther & Grays: ". . . . . ." Chúng ta im lặng vây xem, chúng ta không nói chuyện.
Thạch Vịnh Triết: ". . . . . ." Các người, đủ rồi!
Mặc kệ thế nào, mèo trắng vẫn ở lại trong nhà họ Thạch, chính thứ trở thành một thành viên của gia đình.
Tiệc chúc mừng tối nay thật sôi nổi, cho nên buổi tối khi về nhà, Mạc Vong chỉ vội vàng tắm rửa rồi mệt mỏi nằm vật xuống giường, mơ màng ngủ.
—— Nhưng, đối với cô mà nói như vậy ngược lại cũng hạnh phúc. Mệt mỏi, ngủ, sẽ không còn sức để nghĩ linh tinh nữa.
Đợi ngày mai tỉnh lại, lại là một ngày mới.
"Bệ hạ."
"Bệ hạ, nên rời giường rồi."
"Esther, việc đánh thức bệ hạ hẳn là để ta làm! Bệ hạ, mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335470/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.