Mặt trời ngày hôm sau mọc như bình thường, cô gái cũng mặc áo ngủ đi đến nhà trúc mã xin cơm như bình thường, rồi sau đó hai người lại vai kề vai cùng ra ngoài như bình thường.
”Hơ ~” Suốt đường đi thiếu niên đều ngáp, cho tới khi lên xe buýt cũng như vậy.
Mạc Vong rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Tối hôm qua trộm trâu sao?” [1] Buồn ngủ đến mức này.
”Cậu nghĩ rằng tôi là cậu sao?” Thạch Vịnh Triết tức giận đáp lại rồi nói tiếp, “Chỉ là, dường như mơ một giấc mơ kỳ quái.”
”Mơ? Thế nào?” Thiếu nữ tò mò hỏi.
”Không nhớ rõ nữa.” Nhưng hình như có động vật nào đó nói chuyện với hắn.
“... Này!”
”Tôi ngủ một lát, đến thì gọi tôi.” Thiếu niên nói xong, nghiêng đầu liền ngủ trên ghế.
“......” Người này là heo sao? Như vậy cũng có thể ngủ?
Mạc Vong phồng má, quyết định giở trò xấu... Chỉ chọc má hẳn sẽ không bị trừ ma lực chứ? Thế nhưng vào lúc này, tài xế bởi vì trên đường có sự cố ngoài ý muốn mà phanh gấp, tất cả mọi người trên xe đều bị ngả người theo quán tính, cô gái bỗng cảm thấy đầu vai hơi nặng.
Cô: “......” Thật sự là không tìm chết sẽ không phải chết, nếu không phải vì chọc má người nào đó mà nghiêng người, đầu vai cũng sẽ không thể vừa khéo tiếp được cái đầu trượt xuống của thiếu niên.
Thật nặng...
Đầu người này tuyệt đối chiếm một nửa trọng lượng của thân thể!
Thiếu nữ vươn tay muốn đẩy người nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-the-di-nhan-vat-phan-dien/2335444/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.