Chương trước
Chương sau
Trong một động thất tối âm u trên triền núi, qua một lớp dây leo chằng chịt hướng về phía đã từng là Bích Huyết bảo, ba đôi mắt thất thần đang lo lắng nhìn nhau.
Họ lào thào :
- Bọn ngươi nhìn kỹ chưa? Có phải tiểu tử họ Thạch không?
- Đúng là Thạch tiểu tử, phụ thân! Không ngờ... không ngờ tiểu tử lại có bản lãnh siêu phàm vào bậc này?
- Hừ! Bích Huyết bảo chính là tâm huyết bao đời nay của Đổng gia! Mối thù này không trả không được!
- Đổng bá bá làm cách nào báo được thù một khi công lực của hắn kể như là thiên hạ cái thế?
- Kìa, Tiểu Mai? Sao nàng lại gọi phụ thân ta là bá bá? Không phải giữa nàng và ta...
- Đại Lâm! Lúc này là lúc nào ngươi lại tơ tưởng đến chuyện trăng hoa? Chỉ vì ngươi không chuyên tâm khổ luyện, Đổng gia chắc chắn sẽ do ngươi hủy hoại.
- Kìa, phụ thân! Sao phụ thân lại trách hài nhi? Đáng lý ra phụ thân phải cảm kích hài nhi mới đúng!
- Súc sinh! Ta làm gì phải cảm kích ngươi?
- Hì... hì...! Vậy ước nguyện của phụ thân là gì kể từ lúc phụ thân cố tình không để lộ Bích Huyết kiếm quyết?
- Ta...
- Phụ thân không tiện nói vì có mặt Tiểu Mai chứ gì? Không sao, để hài nhi nói vậy!
- Ngươi...! Te cấm ngươi không được nói nhăn nói cuội!
- Bá bá không nói, tự tiểu nữ cũng đoán được!
- Nha đầu! Ngươi biết gì mà nói?
- Kìa, phụ thân? Phụ thân cứ để nàng nói! Biết đâu đây là cơ hội tốt cho phụ thân?
- Cơ hội gì chứ?
- Hủy diệt Dĩ An viện tận gốc rễ, báo thù việc Thạch tiểu tử tàn phá Bích Huyết bảo!
- Ngươi nói cứ như ngươi đã có kế sách kỳ mỹ vậy.
- Hài nhi không dám! Nhưng, sao phụ thân không để Tiểu Mai có dịp giãi bày?
- Ta...! Được rồi! Muốn nói gì thì nói đi!
- Bá bá! Có phải bá bá lo sợ nội tổ mẫu bội tín nên không thổ lộ kiếm quyết Bích Huyết?
- Ta không chờ nha đầu ngươi hỏi câu này.
- Được! Tiểu nữ không hỏi nữa. Chỉ có điều nội tổ mẫu và gia phụ vẫn chưa tin chắc có thể dùng kiếm quyết của Bích Huyết thay cho Đệ lục chiêu Cửu Môn U Minh chưởng cho đến nay vẫn khiếm khuyết.
- Hừ! Thay được hay không được, ta tự biết! Nha đầu ngươi đừng mong dò hỏi ở ta điều đó!
- Phụ thân! Tiểu Mai nói là nói thật lòng, phụ thân chớ nghi kỵ! Vả lại, từ khi biết phụ thân có thể lập thành trận Cửu Môn U Minh, nàng đã có ý thán phục và muốn thỉnh cầu thân phụ!
- Thỉnh cầu điều gì?
- Muốn giữa phụ thân và Giáo chủ U Minh giáo thành tâm hiệp lực!
- Hừ! Ta...
- Ồ! Mọi người xem kìa? Như bọn chúng đang dò tìm bí đạo?
- Cứ cho chúng tìm! bọn chúng sẽ biết thủ đoạn của ta!
- Hay lắm! Thuật dụng nhân của phụ thân quả là hữu hiệu. Phen này chắc chắn tất cả bọn chúng sẽ phải tiêu hồn vì Tiêu Hồn Độc.
- Đổng ca chớ đắc ý! Thạch tiểu tử như không ngại Tiêu Hồn Độc của Đổng ca kia kìa.
- Hừ! Hắn thật sự là đại kình địch của tất cả chúng ta! Đến độc mà hắn cũng không kiêng dè, đây quả là điều đáng sợ! Phụ thân nghĩ sao?
- Nếu ta nhìn không lầm, tên thủ hạ vừa bi Thạch tiểu tử hạ sát chỉnh là Vu Nhị!
Đại Lâm! Sau này ngươi hãy tự thân đưa cho thê tử của Vu Nhị một ít ngân lượng! Có như thế chúng thuộc hạ còn lại mới chịu liều mình vì bổn bảo.
- Hài nhi nhớ rồi! Ồ! Phụ thân xem kìa! Như Thạch tiểu tử vừa tìm được vật gì trong bí đạo thì phải?
- Úy! Là Y kinh?! Chậc... chậc... vậy là bọn Chưởng môn nhân ngu muội kia phen này được giải cứu rồi!
- Phụ thân sao lại nói như vậy?
Bọn họ hãy còn trúng phải Thất Hồn độc kia mà?
- Hừ! Ngươi đâu am tường Y kinh như ta! Ngươi nhìn đi! Không phải tất cả đang lần lượt tỉnh lại đó sao?
- Lại là do Thạch tiểu tử! Phụ thân! Nếu phụ thân không mau chóng quyết định, không hợp lực với U Minh giáo, hài nhi e rằng...
- Hừ! Hợp lực? Liệu lão đạo Thanh Vân có thật tâm như nha đầu vừa nói không?
- Bá bá yên tâm! Chỉ cần kiếm quyết Bích Huyệt thật sự có thể thay thế cho chiêu Cửu Môn U Minh thứ sáu, tiểu nữ tin chắc nội tổ mẫu và gia phụ nhất định thật tâm.
- Hà... Hà... Muốn biết rõ điều đó, trừ phi ta có đủ tám chiêu kia! Khi đó, hừ, đừng nói là Thạch tiểu tử, võ lâm Trung Nguyên sẽ bị ta khuất phục.
- Bá bá đã đồng ý việc hợp lực?
- Ta...
- Phụ thân xem kìa! Như Giác Viên, Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị đang bỏ đi thì phải?
- Hừ! Chúng muốn chết nên mới tách ra như vậy?
- Ý của phụ thân là...
- Rồi ta sẽ nói sau! Theo ta!
Vút! Vút! Vút!
Buộc phải đi vòng vì sợ phe Thạch Hiểu Đông phát hiện, mãi hai canh giờ sau bọn họ mới đến được nơi cần đến!
Đổng Đại Thừa thất sắc khi nhìn thấy ba nhân vật mà lão đang có mưu đồ và vì họ mà lão phải đi đến đây đều bị khống chế huyệt đạo!
Cạnh ba nhân vật nọ là người mà lão không ngờ lại gặp! Lão kêu lên :
- Giáo chủ?!!
Không sai, trước mặt lão là nhân vật kỳ bí vẫn che kín chân diện qua lớp da người có sắc màu vàng bủng! Nhân vật đó hừ lạnh :
- Chưa hết đâu, Đại Thừa! Lão thử nhìn phía sau xem!
Lão quay lại và bàng hoàng!
Bằng một thân thủ bất phàm, Thái giáo chủ lão phu nhân không hiểu đã xuất hiện từ lúc nào đang khống chế huyệt đạo Đổng Đại lâm. Bên cạnh mụ là ả Tây Môn Tuyết Mai đang nở một nụ cười kín đáo khó hiểu!
Thái giáo chủ từ từ buông Đổng Đại Lâm ra, miệng bảo :
- Họ Đổng ngươi bất tất phải hoảng sợ! Vì nếu cần, một mình lão thân cũng đủ lấy mạng phụ tử ngươi hai người! Hy vọng ngươi hiểu thành ý của lão thân!
Đổng Đại Thừa nghi hoặc :
- Lão phu nhân muốn ám chỉ điều gì? Đổng mỗ tại sao lại phải hiểu thành ý của lão phu nhân?
Từ phía sau giọng nói của Giáo chủ Minh Giáo vang lên :
- Đổng bảo chủ? Bảo chủ đừng nghĩ bổn giáo có phần nhân nhượng mà cho rằng bổn giáo sẽ vì thế lệ thuộc Bảo chủ. Trừ phi Bảo chủ không muốn tự tay báo thù cho Bảo chủ phu nhân, mười tám năm trước đã bị Thạch Thừa Phong sát hại!
Đổng Đại Thừa không giấu được nét mặt kinh ngạc khi quay lại đối diện với Giáo chủ :
- Sao Giáo chủ am tường chuyện này?
- Hừ! Bảo chủ bất tất phải hỏi! Chỉ cần Bảo chủ không phủ nhận là được rồi.
Đổng Đại Thừa đành phải hỏi thẳng :
- Nếu Đổng mỗ giao kiếm quyết Bích Huyết ra, đổi lại sẽ là thế nào?
Giáo chủ U Minh giáo cười nhẹ :
- Như vậy có phải hơn hay không? Được! Đã thế bản nhân cũng thẳng thắn đáp lại? Nếu Bảo chủ thành tâm đưa ra kiếm quyết Bích Huyết thì đổi lại Bảo chủ chắc chắn sẽ có hai điều lợi.
- Hai điều lợi nào?
- Thứ nhất, bản nhân và Bảo chủ sẽ là thông gia! Vì thế của Bảo chủ sau khi nhất thống thiên hạ sẽ là ngang bằng chứ không thấp hơn bản nhân!
Đưa mắt nhìn Đổng Đại Lâm đang phổng mũ đứng bên cạnh Tây Môn Tuyết Mai, Đổng Đại Thừa không mấy hứng thú :
- Còn điều thứ hai?
- Đã là thông gia, những gì của bản nhân đương nhiên cũng là của Bảo chủ! Tám chiêu U Minh kia...
Đổng Đại Thừa thở gấp :
- Giáo chủ chấp thuận chỉ điểm cho Đổng mỗ tám chiêu U Minh chưởng?
Giáo chủ U Minh giáo cười rộ lên :
- Ha... ha... ha...! Một khi đã là thông gia giữa chúng ta nào có những chuyện gọi là riêng tư, phải che giấu? Đương nhiên Bảo chủ sẽ đắc thủ đủ tám chiêu U Minh!
Đổng Đại Thừa đưa chân dịch về mé tả ba bước, đoạn quay lại để có thể dễ dàng xem xét được nét mặt của Thái giáo chủ lão phu nhân!
Sau đó lão hỏi :
- Lão phu nhân có ý gì về việc này?
Mụ cười như thể đã biết họ Đổng đang suy nghĩ điều gì! Mụ bảo :
- Bình sinh lão thân hành sự bất chấp thủ đoạn! Do đó lão thân chưa bao giờ biết thế nào là giữ chữ tín!
Đổng Đại Thừa biến sắc :
- Ý của lão phu nhân là...
- Ngươi chờ nghe lão thân nói xong đã! Đó là lão thân nói cách đối xử của lão thân đối với bất kỳ ai không trong vòng thân tộc! Trái lại, nếu Bảo chủ đã là thông gia với tiểu nhi, kể như là người thân tộc, lão thân đã hứa quyết không sai lời! Lão thân tán thành việc trao đổi kia!
Đổng Đại Thừa nghe nhẹ cả người!
Lão quắc mắt nhìn Đổng Đại Lâm :
- Ngươi sao còn đứng đó? Mau đến hành lễ và gọi Giáo chủ là nhạc phụ đi!
Ưỡn ngực và sải dài từng bước chân phấn khích, Đổng Đại Lâm vội sụp người hành lễ :
- Nhạc phụ tại thượng xin nhận đại lễ của tiểu tế!
Ung dung nhận lễ xong, Giáo chủ U Minh giáo nhẹ giọng trách :
- Cũng may là ngươi trông thuận mắt Tiểu Mai, bằng không, tội ngươi dùng thủ đoạn lẻn bắt giữ và xâm phạm tiết hạnh Tiểu Mai, bản nhân quyết không tha.
Rùng mình khắp lượt, Đổng Đại Lâm lạy như tế sao :
- Nhạc phụ gia gia đại lượng, tiểu tế về sau quyết không tái phạm.
- Hừ! Chuyện về sau để sau hãy nói! Vả lại đến lúc đó chính Tiểu Mai sẽ có biện pháp với ngươi nếu ngươi dám tái phạm? Mau qua hành lễ với nội tổ mẫu của ngươi!
Đổng Đại Lâm bước qua hành lễ.
Nhận lễ xong, Thái giáo chủ lão phu nhân buột miệng than :
- Rất tiếc nội tổ phụ của ngươi giờ điên loạn nên không thể cùng chúng ta được dịp nhận lễ của nội điệt tế! Hà...
Bỗng dưng được đứng ngang hàng với Giáo chủ U Minh giáo, nghĩ đến viễn ảnh sẽ có một thân võ học cao minh nếu được tiếp nhận đủ tám chiêu U Minh, Đổng Đại Thừa chợt trở nên người độ lượng. Lão nói :
- Lão phu nhân yên tâm! Bệnh tình của Thái giáo chủ, tiểu điệt...
Xua tay ngăn lại như không cần nghe và không cần biết chủ đích của Bảo chủ Bích Huyết bảo là gì, Giáo chủ U Minh giáo lên tiếng :
- Việc không để muộn. Chúng ta nhân lúc này nên tiến hành trao đổi công phu! Để được công bằng Tiểu Mai sẽ nói rõ khẩu quyết của tám chiêu U Minh cho lệnh lang! Còn Bảo chủ thì đọc kiếm quyết Bích Huyết cho bản nhân? Bảo chủ nghĩ sao?
Đổng Đại Thừa xoa hai tay vào nhau :
- Giáo chủ nói không sai! Nhưng ở nơi này e bất tiện?
- Bảo chủ muốn thế nào?
Lão đáp :
- Chờ tìm được nơi kín đáo, chúng ta sẽ tiến hành!
Giáo chủ U Minh giáo ưng thuận và đề xuất :
- Bản nhân nghĩ đến một nơi, không hiểu ý của Bảo chủ thế nào?
- Là nơi nào, xin Giáo chủ cứ nói!
- Khu mộ tháp!
- Sao lại là khu mộ tháp?
Giáo chủ U Minh giáo trầm ngâm một lúc mới nói :
- Vì một chút lầm lẫn bản nhân phải trả giá! Công lực của Thạch tiểu tử giờ quá thâm hậu! Qua đó bản nhân đoán rằng hắn sẽ không bao giờ nghĩ chúng ta lại chọn khu mộ tháp làm chỗ tạm dung thân! Tương kế tựu kế ở một nơi yên tĩnh như khu mộ tháp chúng ta dễ bề khổ luyện công phu. Sau đó, hợp lực của chúng ta sẽ thừa đương đầu và tận diệt Dĩ An viện.
Đổng Đại Thừa thoáng nghi ngờ :
- Nhưng Đổng mỗ lại không thể xuất nhập khu mộ tháp.
Giáo chủ U Minh cười nhẹ :
- Bảo chủ yên tâm! Ngay lúc này Bảo chủ sẽ tinh thông U Minh Hỗn Mang trận như bản nhân đã tinh thông!
Nói dứt lời tự thân Giáo chủ U Minh giáo liền ngồi xuống! Dùng những mẩu đá nhỏ làm vật biểu trưng. Giáo chủ U Minh giáo thản nhiên giải thích cách xuất nhập U Minh Hỗn Mang trận.
Thành tâm thành ý của U Minh giáo chủ xem ra đã đủ minh chứng, Đổng Đại Thừa chợt hỏi :
- Giáo chủ nghĩ sao nếu chúng ta đưa cả Giác Viên, Đàm Vô Luận, và Cổ Bất Nghị cùng vào khu mộ tháp?
Tỏ rõ sự tinh tường, Giáo chủ U Minh giáo hỏi lại :
- Có phải Bảo chủ vẫn muốn tái lập Cửu Môn U Minh trận?
Đổng Đại Thừa kinh ngạc :
- Sao Giáo chủ đoán được?
Bật cười Giáo chủ đáp :
- Có gì đâu! Từ khi bản nhân biết Bảo chủ quyết định lẻn bám theo ba tên này, bản nhân dễ dàng đoán ra ý định của Bảo chủ!
- Giáo chủ ngay từ đầu đã bám sát Đổng mỗ ư?
Giáo chủ U Minh giáo gật đầu :
- Bảo chủ thử nghĩ xem nếu không phải như vậy bản nhân cần gì khống chế họ giúp cho Bảo chủ?
- Giáo chủ cũng đã mục kích Thạch tiểu tử phá hủy bổn bảo?
- Có! Do đó bản nhân mới biết bản lãnh của Thạch tiểu tử là thế nào?
- Nghĩa là những gì Đổng mỗ đã nói ở động thất, Giáo chủ cũng biết rõ?
- Đương nhiên! Nếu không nghe, bản nhân làm gì dám đường đột bảo tiểu nữ thuận mắt lệnh lang?
Càng lúc càng kinh ngạc, sau cùng Đổng Đại Thừa vừa hỏi vừa kinh sợ :
- Sao lúc đó Giáo chủ không xuất hiện trừng trị tội mạo phạm của Đổng mỗ?
Giáo chủ U Minh giáo thở ra nhè nhẹ :
- Thoạt đầu bản nhân cũng định như vậy, nhưng sau đó, vì tiểu nữ, bản nhân đành thay đổi!
Hóa ra lòng dạ của Giáo chủ lại độ lượng ngoài nhận định của Đổng mỗ!
- Hà! Bản nhân biết giải thích như thế nào đây! Tiểu nữ từ sớm đã mất đi tình mẫu tử! Một khi tiểu nữ đã ưng ý lệnh lang, bản nhân sao nỡ lòng nào tạo khổ cảnh cho tiểu nữ?
Đổng Đại Thừa chợt bảo :
- Mối thâm tình của Giáo chủ khiến Đổng mỗ phải khâm phục! Để thâm tình thêm trọn vẹn, Đổng mỗ nguyện chữa trị bệnh tình cho lệnh tôn.
Giáo chủ U Minh giáo khẽ lắc đầu :
- Gia phụ không phải như người lâm bệnh bình thường mà là...
Đổng Đại Thừa ngắt lời :
- Là do luyện nhầm kinh văn giả! Điều này Đổng mỗ đã biết! Và Đổng mỗ tự cho là trị được.
- Bảo chủ khoan hãy nói chắc! Sự việc e chẳng dễ như Bang chủ nghĩ!
Lão vẫn khăng kháng :
- Đổng mỗ đã xem kỹ Y kinh của Dư Quái Y! Trường hợp của lệnh tôn Đổng mỗ xin đoán chắc! Chỉ cần Giáo chủ có cách nào khống chế được lệnh tôn, việc còn lại do Đổng mỗ lo liệu Vỗ hai tay vào nhau Giáo chủ U Minh giáo cười dài :
- Phần đó bản nhân đã lo xong! Mong Bảo chủ chớ sai lời! Ha... ha...ha...
Kinh ngạc, Đổng Đại Thừa hỏi lại :
- Lo là lo như thế nào?
Giáo chủ ung dung bảo :
- Chúng ta cứ đến khu mộ tháp ắt sẽ rõ!
Đổng Đại Thừa ngơ ngẩn một lúc mới hiểu? Hóa ra ngay từ đầu Giáo chủ U Minh giáo chỉ muốn nhờ lão chữa trị cho lão cuồng Tây Môn Đạo khỏi cuồng loạn. Nhưng hễ nói ra là lệ thuộc là quị lụy sẽ có dịp cho lão bắt bí.
Do vậy, Giáo chủ U Minh giáo ngay lúc đầu đã đặt vấn đề kết thông gia trước, sau lại thản nhiên chỉ vẽ cho lão lối xuất nhập khu mộ tháp! Đã là thông gia, lại chịu chia sẻ sự bí ẩn ở khu mộ tháp cho lão, lão nói thế nào để từ chối việc chữa trị cho lão cuồng Tây Môn Đạo? Còn việc trao đổi võ công đó lại là sự trao đổi công bằng, nếu không muốn nói là lão được lợi nhiều hơn Giáo chủ U Minh giáo!
Thán phục sự suy tính đầy tâm cơ của Giáo chủ U Minh giáo, họ Đổng cười rũ ra :
- Ha... ha... ha...
Cùng cười theo phụ họa, Giáo chủ U Minh giáo ung dung đi trước mở đường :
- Ha... ha... ha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.