Sáng hôm sau, Văn Chí Hồng tỉnh dậy. Gã thấy mình vẫn đang gối đầu lên đùi Sử Bích Ngọc thì đỏ ửng mặt lên. Gã gượng ngồi dậy rồi ấp úng :
- Xin lỗi, xin lỗi... tiểu huynh thật vô ý quá, suốt đêm muội phải ngồi thế kia thì chịu sao nổi, huynh thật áy náy vô cùng...
- Có gì đâu! Hồng ca đang bị thương cơ mà! Muội ngủ thế này quen rồi...
Khuôn mặt nhợt nhạt của Sử Bích Ngọc bừng sáng lên.
- Huynh đã thấy đỡ nhiều chưa...
- Đỡ nhiều lắm rồi... cám ơn muội nhiều lắm đấy! Huynh...
Gã định nói tiếp bỗng cửa bật mở. Tên mặt rỗ chằng chịt đêm qua ló đầu vào :
- Thế nào? Đêm qua hai người có hứng thú không hả? Tại hạ...
- Ngươi thật là quân đê tiện?
Sử Bích Ngọc nổi giận nói.
Tên mặt rỗ cười hềnh hệch :
- Lẽ ra phải cám ơn ta mới phải chứ. Thôi mau lên gặp lão gia, liệu mà ăn nói may ra còn được tha, nếu không đừng trách ta không báo trước.
Gã dẫn Sử Bích Ngọc và Văn Chí Hồng tới một tòa nhà xây chính giữa. Trên buồng treo rất nhiều tranh sơn thủy, tỏ ra chủ nhân có vẻ là người tao nhã.
Một lão già mặc áo màu xanh ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế bành. Lão trạc độ năm mươi tuổi, thân thể tráng kiện cặp mắt loang loáng có thần.
“Chắc là lão Trần chưởng môn?”
Sử Bích Ngọc nghĩ bụng.
Cô và Văn Chí Hồng ngang nhiên bước tới trước mặt lão. Tên mặt rỗ quát lên :
- Hai đứa này vô lễ, gặp Trần lão gia sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-quy-bat-ma-dao/105510/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.