Dịch: Trần Anh Nhi 
*** 
Ánh đèn dầu lập loè rọi lên mặt nước, tản mác ánh sáng nhàn nhạt. 
... 
Từ sáng sớm tinh mơ, Thanh Đồng đã tới giúp Trọng Quỳ rửa mặt chải đầu, nói: “Thật là rất kỳ quái, từ sáng sớm hôm nay Nguỵ Kỳ hầu đã phái người tặng rất nhiều lễ vật cho Diệp phu nhân. Chẳng lẽ vì Diệp Nghê Thường mang thai của Triệu vương mà đến Nguỵ Kỳ hầu cũng phải theo nịnh bợ sao?” 
Trọng Quỳ vừa nghe, trong lòng cũng thấy có gì khó hiểu. Hôm qua nàng đã biết được tư tình giữ Nguỵ Kỳ hầu và Diệp Nghê Thường. Diệp Nghê Thường đã mở miệng cầu xin, đương nhiên Nguỵ Kỳ hầu sẽ đáp ứng rồi. 
“Có lẽ là vậy.” Trọng Quỳ thản nhiên đáp. 
“Hai mẹ con bọn họ bây giờ lại được dịp vênh váo, thật đáng ghét mà.” 
Nghe Thanh Đồng nói, Trọng Quỳ tuỳ tiện sửa lại tóc, “Không có việc gì đâu, ai biết họ vênh váo được bao lâu?” Nàng không muốn chải những búi tóc quá phức tạp, nếu không sẽ phải ngồi đây rất lâu. 
“Đúng vậy, Diệp Bình quang minh chính đại vứt một quả đại pháo cho chúng ta, mà vương thượng cũng chỉ niệm tình đứa con trong bụng Diệp Nghê Thường mà thôi, sẽ không sủng hạnh nàng ta nữa.” Thanh Đồng cười cười, lên tiếng. 
Nha đầu này đúng là đơn thuần mà, Trọng Quỳ khẽ cười, cũng không làm nàng phải phiền não. 
“Tiểu chủ nhân, hôm nay viên ngọc quý của Nguỵ Kỳ hầu đàn ở biệt uyển tổ chức đại hội cưỡi ngựa bắn cung, tặng thiệp mời đến cho tiểu chủ nhân và biểu tiểu thư cùng đi.” Một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-phuong-trieu-hoang-tuyet-sac-thu-phi-nghich-thien-ha/22914/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.