Dịch: Trần Anh Nhi
***
“Đừng xen vào chuyện của người khác.” Thiếu niên lạnh lùng gạt phắt tay của Trọng Quỳ ra.
Trọng Quỳ đương nhiên cũng không phải người thích tò mò chuyện của người khác. Nếu đối phương không định kể thì chắc chắn là vì hắn có lý do khó nói, nàng cũng không muốn hắn khó xử.
“Chúng ta gặp nhau đến hai lần rồi, ít nhất ngươi cũng phải cho ta biết tên của mình chứ!” Dứt lời, Trọng Quỳ đột nhiên có cảm giác mình giống loại phụ nữ mà hay... bám dính lấy đàn ông thì phải?
Hắn nghe vậy, đáp trả còn lạnh lùng hơn ban nãy: “Ta không có tên.”
“Người làm sao mà lại không có tên được? Thế cha mẹ ngươi nuôi ngươi đến chừng này tuổi như thế nào vậy?” Trọng Quỳ đương nhiên không tin lời hắn.
Hắn cười cợt, giọng khàn khàn trầm thấp vang lên, hững hờ nói, “Ta cũng không có cha mẹ.”
Vừa nói hết lời, hắn đã vòng qua người Trọng Quỳ rồi đi mất.
Trọng Quỳ nhìn theo bóng thiếu niên mắt đỏ, phát hiện ra lúc đi chân hắn cứ cà nhắc, khập khiễng không vững. Hẳn là thương tích để lại do hôm qua bị đám người kia đánh nhừ tử vẫn chưa khỏi rồi.
Suy nghĩ trong chốc lát, nàng vội vã đuổi theo sau, tiện tay nén một cái bình thuốc cho thiếu niên đó.
Hắn bắt lấy cái bình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trọng Quỳ.
“Đừng có nghĩ là ta là người tốt đấy. Đây là thành quả trong lần đầu tiên luyện dược của ta, hoạt huyết hoàn này có thể giúp ngươi chữa thương. Ta còn chưa kiệm thử nghiệm nó, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-phuong-trieu-hoang-tuyet-sac-thu-phi-nghich-thien-ha/22902/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.