Thấy cậu không phản ứng thì ông chú vỗ vỗ cái má phúng phính của chàng trai nhỏ:
- Tiểu Tề sao ngơ người như vậy?
- Không gì đâu
Chàng trai huyên náo, hoạt bát ngày thường nhưng giờ lại hờ hững kéo tay của Giang Thiệu ra rồi tiếp tục ăn.
Ông chú cũng sượng người nhưng lại lo lắng cho người mình yêu nhiều hơn, cầm ly bia lên uống chậm rãi.
Nhất Lục cầm ly nước cam cụng vào ly nước của người bạn thân, Khải Tề nhìn lên bạn rồi gượng cười:
- Ăn đi mày
- Cụng ly nào! Cụng ly nào! Nào! Nào nhanh lên!
Dương Chí khấy động không khí, mọi người lại tiếp tục ăn uống rất vui vẻ. Cậu nhóc Tiểu Tề ăn rất nhanh rồi đứng lên:
- Con ăn no rồi, mọi người dùng bữa ngon miệng
Không khí bên ngoài ồn ào, tiếng cười nói rộn ràng còn ở trong một căn phòng Khải Tề nằm co ro trên giường:
- Mình lẽ nào là thế thân sao? Chỉ là kẻ thay thế sao?
Trời bên ngoài ngày càng tối sầm lại, đêm đen bao phủ khắp mọi nơi, mọi nẻo đường.
King được Tống Phùng đỡ vào trong phòng của Khải Tề, chàng trai trẻ say xỉn bước đi loạng choạng:
- Uống nữa đi, con muốn uống nữa!
- King say rồi, ngủ sớm đi. Khải Tề lại đây giúp cha
Tiểu Tề đứng lên đỡ King cùng cha rồi đỡ con men rượu nằm xuống giường:
- Con trông anh giúp cha. Cha cũng say quá rồi
- Cha thấy hai cha con mình giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2970810/chuong-37.html