Giang Thiệu cứ trầm mặc không nói gì mà quan sát hai người đó.
Bên phía Khải Tề thì lại khác. Cậu cười tươi cùng với sự trấn an:
- Không sao đâu qua đường không có gì phải sợ hết
- Cảm ơn em đã cho anh nắm tay qua đường nha!
Đi qua phía lề đường kia thì Nhã Hoà giữ chàng trai lại và trao cho cậu một nụ hôn vào trán khiến con người này phải sửng sờ.
Còn Giang Thiệu lập tức ngồi vào xe đóng cánh cửa rất mạnh như đang trút ra hết những giận dữ bên trong mình. Tuấn Tự khẽ nắm tay chú tỏ ý an ủi:
- Chắc hiểu lầm thôi! Anh phải tin tưởng em ấy chứ.
Người đàn ông rút tay, ánh mắt kiên định nhìn vào người con trai ấy:
- Anh luôn tin tưởng Tiểu Tề. Em không cần lo phí sức
Xe dần di chuyển, Tuấn Tự nhìn ra ngoài mà trên môi lúc này lại khẽ nở nụ cười bí ẩn. Anh chắc là mình luôn tin tưởng tên nhóc đó. Em hiểu anh hơn anh nghĩ
Về với căn nhà đó thì Khải Tề vẫn thấy Tuấn Tự là người trong bếp nên cất lời hỏi:
- Chú Giang Thiệu đâu rồi?
- Giang Thiệu đợi em trong phòng của anh ấy
Cậu sinh viên gương mặt ngờ ngợ mở cửa đi vào phòng thì thấy chú đang đừng nhìn ra ngoài trời. Khải Tề khẽ nhẹ bước chân đi tới rồi dần ôm lấy eo người đàn ông:
- Bữa nay bày trò gì nữa đó?
Giang Thiệu nhẹ nhàng gỡ tay và quay lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2970798/chuong-42.html