Một nụ cười xảo quyệt hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt của Dương Chí. Người đàn ông liền lấy điện thoại gọi cho người đó:
- Khải Tề đến quán anh đón Giang Thiệu về đi. Chú có việc gấp rồi
- Nhưng mà...
Chưa kịp nói hết thì đã bị Dương Chí tắt điện thoại, cậu bắt lực mà nói hết câu:
- Chân bị thương
Khải Tề không biết xoay sở làm sao trong căn phòng ấy. Nhất Lục thì nói không về được, một mình thì sao có thể chứ!
Lát sau, Khải Tề cà nhắc bước xuống xe với Nhã Hoà đi vào bên trong quán thì đã thấy Giang Thiệu gục ở trên bàn. Nhã Hoà đi đến lay người vị giáo sư kia:
- Giáo sư! Anh về nổi không?
Đột nhiên người đàn ông bắt trúng cánh tay Nhã Hoà mà trong mơ màng gọi:
- Tiểu Tề...
- Chắc không nổi đâu nhờ thầy đưa chú ấy về
Khải Tề thấy bộ dạng này của Giang Thiệu mà cảm thấy có chút xót nhưng nhanh chóng đã cảm thấy đáng đời cho kẻ bội bạc này.
Nhã Hoà đỡ Giang Thiệu vào phía sau xe rồi cùng Khải Tề lên phía trước ngồi.
Cậu cười vô cùng tươi, vô cùng cảm động trước hành động nhiệt tình của người con trai ấy:
- Em cảm ơn anh nhiều lắm! Đêm hôm khuya như thế này còn đến giúp em
Người giảng viên kia dịu dàng sờ cái má dễ thương kia, luôn nhẹ nhàng nói chuyện với cậu:
- Anh luôn sẵn sàng giúp em hết lòng
Vừa nói xong câu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2970786/chuong-49.html