Dương Chí cùng với Nhất Lục hối hả chạy vào bên trong bệnh viện tìm kiếm con người đấy.
Chưa đi đến nơi thì đã nghe thấy âm thanh ồn ào, giọng nói của Giang Thiệu vang vọng. Cả hai người họ gấp gáp chạy tới.
Phát hiện ra Giang Thiệu cố gắng xuống giường, đẩy y tá, bác sĩ mà cố gắng đi ra.
- Tôi muốn đi tìm Tiểu Tề. Tôi không muốn ở đây nữa
Chân của Giang Thiệu lại chẳng đủ lực mà ngã ra sàn, Dương Chí đi đến đỡ lấy:
- Bình tĩnh chút đi. Cậu vẫn đang bị thương đó.
Giang Thiệu được đỡ ngồi lên giường đầy tức giận đánh tay xuống, Nhất Lục không suy nghĩ nhiều mà đến tra hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy hả? Khải Tề đâu rồi?
Ba con người này ngồi xuống với nhau trong căn phòng bệnh viện mà tâm sự. Giang Thiệu mặt mũi ủ rũ kể hết chuyện cho hai người này nghe.
- Khải Tề bây giờ có sao không? Lo cho nó quá đi!
- Chắc không sao đâu dù sao Khải Tề cũng là con của Tống Phùng
- Nhưng lúc đó cậu ta rất tức giận, tôi sợ sẽ làm gì đó với Tiểu Tề...- Giang Thiệu trở nên hoảng
- Bình tĩnh đi. Việc trước mắt là cậu cần chờ cho cái chân này hồi phục
Giang Thiệu bao nhiêu rối rắm trong lòng nhìn ra bầu sâu thăm thẳm kia mà chẳng thể hiểu nổi số phận
Ở phía khác trong căn phòng chẳng còn chút loe lối tia sáng nào một thân hình ngồi co rút mặc cho thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-va-ong-chu-gian-manh/2968999/chuong-62.html