Cậu nhanh chóng lái xe trở về nhà, trên suốt quãng đường đi không nói một tiếng nào.
Về đến nhà, Trình Cần còn tưởng rằng Sở Dương giống như một con chó hoang chưa trưởng thành, còn hận bản thân không thể vẽ lại cảnh tượng bây giờ ngay lập tức, ai có tâm trạng thế này nhưng lại rất nghiêm túc ngồi xuống bàn làm việc vẽ tranh chứ.
Trình Cần: “…”
Trình Cần cũng không thấy ngại, tùy tiện tìm cho Sở Dương một bộ áo ngủ còn chính mình thì đi tắm rửa, anh cố ý hạ nhiệt độ nước xuống, tranh thủ dập tắt ngọn lửa tà ác bên trong người trước khi mọi thứ quá muộn.
Lúc lau tóc, tâm trạng Trình Cần nặng nề, lo lắng, còn tâm tư thì bay múa đến Xích Đạo Ghi-nê rồi, anh suy nghĩ cừu con đây là một con người “chăm chú”, không để ý gì đến lúc anh tắm sao? Chẳng lẽ anh không có gì để đáng nhìn hay sao? Hay là do cơ thể của anh lâu ngày không còn cường tráng như xưa nữa, anh chỉ có thể làm một pháo, bắn một lần? Còn trẻ mà như vậy vẫn chưa đủ, anh băn khoăn không biết nên ra hiệu thuốc mua mấy viên "Hối nhân thận bảo phiến" liệu có tốt hơn hay không.
Sau khi suy nghĩ lại thì thấy mất mặt quá, lỡ như nhân viên bán hàng tưởng anh là người cần thì sao bây giờ? Đây là chuyện cần thiết nên làm hay sao?
Nghĩ đến đây, anh vò đầu khiến tóc lung tung cả lên, chuẩn bị một hồi lên Taobao mua một ít "Mã tạp" gì đó trên điện thoại di động, nghe nói cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-thanh-tinh/1801159/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.