Trình Cần chép miệng, giọng điệu sủng nịnh: "Đến mức này sao?"
Sở Dương nói: "Thật quá đáng, em đã mất tám năm kháng chiến* để chuẩn bị đấy."
(*tám năm kháng chiến: ý nói khoảng thời gian rất lâu)
Trình Cần có chút hụt hẫng: "Xin lỗi."
"Đừng xin lỗi, so với việc không đợi được người tới thì như vậy đã tốt rồi."
Trình Cần nhanh chóng nhìn về phía Sở Dương, tiếp tục lái xe: "Đừng nói thế, anh cũng không quan trọng như vậy..."
Sở Dương lại yên lặng nhìn Trình Cần, giống như nếu tiếp tục nói về chuyện đó sẽ phải "tự gánh lấy hậu quả."
Trình Cần tự giác im lặng.
Anh chậm rãi đậu xe ở ven đường, tâm tình có chút gợn sóng, cúi đầu tùy ý để cho Sở Dương nhìn mình chăm chú, anh đưa một tay ra che mắt Sở Dương để chặn đi ánh mắt thiêu đốt của cậu: "Anh phát hiện em thật không đáng yêu."
Sở Dương hôn lên lòng bàn tay của Trình Cần, vươn tay ôm mặt anh, cẩn thận hôn lên.
Theo thói quen ngủ của Trình Cần, anh đã mua một chiếc giường tròn, tiền trả sau, đợi hàng giao đến cửa đã.
Trình Cần ra khỏi trung tâm thương mại nói: "Một chút nữa đi xem phim không? Buổi tối anh có tiệc sinh nhật của một người bạn, anh phải đi, hay là em đi cùng anh?"
Sở Dương nói: "Có tiện không?"
"Em muốn đi là được, sẵn đấy giới thiệu một chút, em có quyền mà."
Trình Cần đổi hướng ở ngã tư tiếp theo: "Nếu không đi, anh sẽ đến nhà của em sớm hơn."
“Nhà của chúng ta.” Sở Dương sửa lại.
Trình Cần vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-thanh-tinh/1801156/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.