Sở Dương đẩy Trình Cần ra, lần này không dám nhìn anh, bởi vì trong vài giây trước đó, cậu cảm thấy rất thích thú và hưởng thụ, có hy vọng, nhất là sau khi biết thân phận của Trình Cần, kiềm chế mấy năm nay trong phút chốc cảm xúc của cậu dường như được mở khóa toàn bộ lao vọt ra.
Cậu cố giấu đi trái tim đang đập loạn nhịp của mình, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Trình Cần, cậu thật sự muốn đè người đàn ông này xuống dưới mình.
Trình Cần nâng cằm Sở Dương lên: "Này, trông cậu rất phối hợp."
Sở Dương nắm lấy cổ áo Trình Cần, tựa như trò đùa như vậy khiến dáng vẻ cậu thẹn quá hóa giận.
Trình Cần nắm lấy cổ tay Sở Dương, nghiêng đầu cười nói: "Cậu ngại ngùng sao?"
Sở Dương nói: "Anh cứ cười đi, tôi sớm muộn gì cũng làm cho anh khóc!"
Sau đó rời đi.
Trình Cần mím môi, nhịn cười, nhắm mắt dựa vào bệ bếp xoa xoa thái dương.
Tác dụng của đồ uống mạnh quá, Trình Cần ngồi xổm xuống sân mở ví tiền, hít sâu điều hòa hơi thở rồi mới quay lại.
Sau khi Trình Cần quay lại, anh im lặng ngồi bên cạnh Sở Dương, gắp một miếng cá hố chiên cho vào miệng: "Dì Hồng, tài nấu nướng nhà dì có phải là di truyền không?"
"Phải nói như thế nào đây?"
"Cậu ta...” Trình Cần chỉ vào Sở Dương: "Làm cái này cũng rất ngon."
“Hả?” Ôn Văn Hồng nhìn hai người bọn họ, cuối cùng nói với Sở Dương: “Cậu làm cái này cho anh ta? Khi nào vậy?”
Sở Dương sửng sốt, rượu mạnh dễ dàng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-thanh-tinh/1801144/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.