Sở Dương đi theo Sở Kiến Quốc ra khỏi phòng để tiếp đón hai người bọn họ.
Trình Cần cười hô to: "Ông nội Sở, năm mới vui vẻ."
"Cháu là... A, còn không phải là Cần Tử sao? Chậc chậc, thật là đẹp trai nha." Sở Kiến Quốc tiến lên hơi cầm cánh tay của Trình Cần: “Nhưng mà quá gầy, còn không bằng nhóc Dương, da thịt nó chắc nịch như vậy.”
Trình Cần: "..."
Sở Dương: "..."
“Này, ông Sở, ông có lời khen người khác như vậy sao?” Trình Mạnh Điền cười cười đấm nhẹ Sở Kiến Quốc nói: “Tôi là đang về nhà, không nghĩ tới ông đâu!”
"Ha ha, lỗi của tôi, vào nhà đi, đã bao nhiêu năm rồi ông vẫn bảo vệ con của mình như vậy." Sở Kiến Quốc kéo cánh tay Trình Mạnh Điền: “Ông thế mà lại trở về, có phải là nghe thấy tôi nhắc ông mãi không?”
Trình Mạnh Điền nói: "Cũng không phải là sức khỏe của ông hiện nay rất tốt hay sao?"
"Ừm, năm ngoái tôi bị sỏi thận phải nằm viện nửa tháng." Sở Kiến Quốc nói: "Này, nhóc Dương, cầm đồ trong tay anh trai Cần Tử của cháu đi. Ông nội Trình của cháu có rất nhiều đồ tốt, mau mang vào, kẻo một hồi ông ấy lại đổi ý không cho."
Trình Cần xoa xoa cái mũi, tâm tình có chút phức tạp.
Trình Mạnh Điền bật cười: "Ông đã già rồi mà vẫn còn nhớ cái vò rượu trái cây kia sao? Ông thật là thù dai nha."
Trình Cần và Sở Dương một người đi trước một người đi sau, nghe tiếng thì đứng lại, thành thật đưa quà cho Sở Dương.
Sở Dương khẽ cau mày, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-thanh-tinh/1801142/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.